Thật tình là tớ đã cố tình im lặng trong những ngày qua nhân sự kiện 30 năm cuộc chiến Việt - Trung . Nhưng tớ đã hai lần để blast với đường link dẫn đến những bài hát của một thời máu lửa đó.click here Nếu các bạn quên thì tớ xin được nhắc lại : blast của tớ là :" Tôi nghe trong đoàn quân đi, tôi nghe trong lời bão tố ..." và : Farewell, the land of the fathers! Remember us.Farewell, dear glance! Not all of us shall return ! "
Và đúng cái ngày 17/02 , lúc trên lớp cô giáo ra bài tập dùng động từ use to " What did you use to do when you lived in your native country? " tớ đã trả lời : " Tao đã từng chiến đấu với kẻ thù để bảo vệ Tổ quốc. Chúng tao hy sinh mạng sống vì điều đó! ( I used to fight the enemy to depend my Motherland.We have sacrificed our lives for it! ) Cô giáo ngạc nhiên : "Wow,mày đã từng đánh nhau rồi hả? Với ai vậy " "Với Campuchia. Mày có biết về cuộc chiến này không? " " Không, tao chỉ biết về cuộc chiến Việt-Mỹ. Thế Việt nam đánh nhau tiếp hồi nào vậy?" " 30 năm trước! " Ngập ngừng một chút, tớ chuyển sang tiếng Nga: " Thực ra chúng tao còn đánh với cả Trung quốc nữa nhưng mày đừng nói ra đây. Tao không muốn nhắc lại chuyện đó nữa! " Cô giáo tròn mắt : " Vậy nữa cơ hả? Tao hoàn toàn không biết. Chắc tại hồi đó tao còn bé quá! ". Bọn Tàu trong lớp quay lại xì xồ với nhau bằng tiếng Tàu , cô bé ngồi bên giật tay áo tớ hỏi: " Misha, mày nói gì với cô giáo thế? " .Tớ chống chế: " Không biết nói tiếng Anh ra sao nên tao phải giải thích bằng tiếng Nga ấy mà!"
Hồi trước trong những entry có liên quan đến cuộc chiến Việt-Trung tớ vẫn viết là tớ không căm thù Tàu. click here và click here.Tất cả chúng ta đều là nạn nhân của những kẻ cầm quyền đầu cơ chính trị. Tiếp xúc với bọn Tàu trong lớp thấy tụi nó cũng hiền lành, dễ mến - cứ cố tưởng tượng nếu có chiến tranh mình phải đánh nhau với tụi nó ra sao mà không thể hình dung nổi
Đọc tâm sự củ một số blogger đã từng tham chiến vào thời gian đó thì hầu hết họ đều có cái nhìn khoan dung, bình tĩnh hơn. click here Đã qua cái thời hăng tiết vịt : " Đêm ta mơ nằm chết ngoài đồng. Chim sơn ca đậu trên vành nón sắt " rồi . Tất cả đều có thể giải quyết bằng con đường đối thoại, thương lượng. Không hẳn cứ phải đánh nhau," thí mạng cùi " mới là anh hùng, mới bảo vệ được đất nước. Như Thailand gần cạnh ta đó, có đánh nhau với ai đâu mà đất nước vẫn còn, không làm chư hầu , tôi mọi cho ai hết kể cả Mỹ lẫn Tàu.
Việt nam mình dù không muốn thừa nhận nhưng thực ra vẫn là một nước " nhược tiểu "- đó là sự thật lịch sử không thể nào đổi thay được. Giờ Trung quốc hùng mạnh sát bên thì phải uyển chuyển, chút nhún nhường thôi khi mình chưa đủ mạnh. Mối quan hệ bang giao được bình thường hóa thì hiển nhiên điều tế nhị là không nên lôi quá khứ ra để bêu riếu,mổ xẻ nữa. Còn thử hỏi nếu bây giờ cứ nhắc đi nhắc lại : Mầy đã từng đánh tao, tao đã từng thắng mày ... v..v.. thì có ích gì ngoài việc gây mối căng thẳng, hiềm khích ?
Tớ đã định không viết nhưng hôm nay vô tình vào blog của mấy người bạn thấy bình luận ầm ỉ về " nỗi nhục " của Việt nam . Đại khái là ở nghĩa trang những lính Trung quốc chết trong cuộc chiến VN có vòng hoa của " UBND,UBMTTQ xã... " đề bằng tiếng Việt ghi ơn lính Tàu. Lại còn những đoàn người Việt đội nón cối kính cẩn nghiêng mình ,cúi đầu mặc niệm nữa . Ô nhục thật ! Theo mấy đường link dẫn nguồn thì ... Ô hô !!! Thôi, để tớ post lại thay giải thích nhá :
Nghĩa trang lính Tàu tử trận trong cuộc chiến với Việt nam.
Mộ bia lính Tàu.
Nỗi đau của người mẹ mất con nào cũng giống nhau dù là mẹ của kẻ thù.
Đoàn khách du lịch Trung quốc vào viếng nghĩa trang.
Đây là một trong những bức ảnh được cho là ô nhục nhất bởi người Việt kính cẩn mặc niệm kẻ đã từng xâm lươc.
Nhưng thật ra tất cả những người trong ảnh đều là khách du lịch Tàu. Khi vào nghĩa trang họ được phát một nón cối của bộ đôị VN để làm kỷ niệm về sự tích cuộc chiến.
Sau khi viếng xong thì thi nhau chụp hình lưu niệm .
Còn đấy là bức hình vòng hoa của UBND xã nào đó bằng tiếng Việt. Bức ảnh này bị chửi bới nhiều nhất. Nhưng mọi người không đủ thông minh để hiểu rằng không phải của người Việt làm sao ?
Cái đáng ngạc nhiên là blog của mấy bạn đem chuyện này rêu rao click here đều dẫn link nguồn từ một website của các bác Hải ngoại. Các bác này không ưa Cộng sản là tất nhiên nhưng ít ra các bác ấy vẫn còn trung thực khi chú thích là khách du lịch Tàu,đội nón cối VN chứ không phải dân VN . Vậy mà sao các bloggers khác lại lờ đi chuyện này và lu loa lên về sự " đại ô nhục " ??? . Chán các bạn quá !!! Lúc bon tớ lăn lóc ngoài chiến trường thì hoặc các bạn tếch ra nước ngoài, hoặc các bạn chưa sanh. Giờ các bạn yêu nước như một modern, như một kiểu enjoy,relax ... Chửi cho sướng mồm! Thấy người ta chửi thì mình cũng hùa vô kẻo bị " lạc hậu ". Một kiểu tâm lý bầy đàn, hội chứng đám đông đặc trưng của người Việt nam mình . Chán !!!
Chạnh lòng nghĩ tới những người đã ngã xuống. Chạnh lòng cho một phần tuổi trẻ của bản thân đã hoài phí trong cuộc chiến. Chạnh lòng về nhiều chuyện nữa lắm. Nhưng mà thôi, không nói chuyện chính trị ở đây! Tớ sẽ quay lại với đề tài muôn thưở của tớ đây. Đề tài gì chắc mọi người cũng rõ rồi !
P.S. Khổ, tớ chỉ quen đẽo gái mạng, đong đưa gái làng ... mà bây giờ lại múa may nhảy vô động chậm tới mấy vấn đề nhạy cảm như vầy thì bị phản ứng, bị chửi cũng đáng thôi.! Nhưng nghiêm túc mà nói thì ngay cả những bạn bè của nhau vẫn ngạc nhiên : Sao nó ( tớ ) có thể viết ngu xuẩn như vậy và sao họ ( bạn tớ ) lại có thể mông muội đến thế?
Song tớ thành thật ân hận là có một số câu vô ý nhưng vì " nhạy cảm " nên có thể xúc phạm đến một số bạn bè trên thế giới ảo này . Và để mọi người hiểu rõ hơn về cách suy nghĩ của tớ về cuộc chiến này,xin được copy lại một bài tớ viết hồi sinh viên VN rầm rộ biểu tình chống Tàu nhân vụ Trường sa-Hoàng sa. Bài này tớ viết để trả lời câu hỏi của một cô bé mà thôi .
ĐẤT NƯỚC NÀY KHÔNG CHỈ CỦA RIÊNG AI! click here
Những ngày này giới blog xôn xao với đề tài Hoàng sa – Trường sa . Những lời kêu gọi biểu tình , những khuyên ngăn không nên tham gia, những chửi rủa cực đoan, những đề nghị biện pháp trừng phạt “ ngây thơ “ … tất cả cuộn lấy nhau làm một khối làm người đọc hoang mang . Và em cũng là một trong những số đó . Em đã hỏi anh và vì thế anh viết entry này tuy trước đây anh đã im lặng khi mọi người hừng hực .
Nhìn một rừng avatar màu cờ đỏ rực và màu cờ đỏ rực trong những entry mà anh khâm phục, mà anh xao lòng . Khâm phục vì tuổi trẻ hiện nay vẫn đầy nhiệt huyết với Tổ quốc, với đất nước chứ không chỉ là một lũ chỉ biết ăn chơi, nhảy múa như anh hằng tưởng . Xao lòng vì nhớ lại tuổi trẻ của mình , cũng màu đỏ ấy nhưng là màu của những lá cờ phủ trên quan tài , những màu đỏ của bông băng đẫm máu …
Người ta có thể không thích chính quyền, không ưa chế độ nhưng đất nước thì ai mà chẳng yêu ! Có điều mỗi người biểu hiện tình yêu một khác , không có một khuôn mẫu nào chính thức cả !
Anh nhớ hồi còn ở trường trung học , đoàn nghệ sĩ thành phố về biểu diễn ở sân trường . Có Trần Tiến hát “ Điệp khúc tình yêu “ , Trịnh Công Sơn ôm guitar thùng ca “ Em nông trường, em biên giới “ , Phạm Trọng Cầu râu ria xồm xoàm nghêu ngao bài hát thiếu nhi , Lê Thị Kim đọc thơ tình “ Cỏ may “ … Cả sân trường nắm tay nhau đồng thanh :
“Hãy hát lời lửa cháy bằng trái tim tình yêu
Hãy hát lời tình yêu bằng trái tim lửa cháy
Hãy hát lời lửa cháy bằng trái tim yêu thương
Hãy hát lời yêu thương bằng lửa cháy trong ta …”
Lúc đó nước mắt đã chảy trên má của người hát lẫn người nghe . Những giọt nước mắt rất thật tuy trong đám học trò lúc đó có bao nhiêu người có cha anh đang lay lắt tại các chốn lao tù " cải tạo " , bao người sau này đã vượt biên bỏ nước ra đi … Vì lúc đó không còn khái niệm về phân biệt giai cấp , chính trị ! Lúc đó “ đất nước này không phải của riêng ai “ ! Lúc đó đất nước bị kẹp giữa hai gọng kìm , quân Tàu ở phía Bắc , Polpot ở phía Nam …
Rồi hôm nhận xác một người lính về nghiã trang thị xã . Nước vàng từ quan tài đã rỉ ra , nhỏ giọt trên tay người khiêng , bốc mùi nồng nặc . Nhưng anh vẫn giơ tay đỡ nó , đỡ cái quan tài phủ cờ đỏ đấy . Vì trong đó là thằng bạn của anh . Nó là người Việt gốc Hoa nhưng vẫn xung phong đi bộ đội khi đang còn học lớp 12 để rồi chết trận ở biên giới Tây Nam . Chắc nó muốn chứng minh là nó vẫn yêu đất nước mà nó đã sinh ra dù nó mang dòng máu gì đi chăng nữa . Mộ nó hiện vẫn trang trọng nằm trong nghĩa trang liệt sĩ với tấm đá hoa cương mang dòng chử : “ Liệt sỉ Lâm Hiệp Vân “ … Nó ra đi khi mới 18 tuổi , với “ đôi môi tươi đạn xé , chưa bao giờ được hôn “
Rồi những ngày tụi anh với bộ quân phục rách rưới, xách AK 47 lội bì bõm giữa Đồng Tháp Mười trong mùa nước lũ , đêm đêm vẫn khóc thút thít muốn đào ngũ chạy về phía sau, nơi chỉ cách mấy cây số thôi là những tà áo dài tha thướt , những quán cà phê đèn màu với tiếng nhạc nỉ non : “ Con biết Xuân này mẹ chờ tin con “ hoặc “ Anh đi rồi còn ai vuốt tóc ? Cổ em cao, tay mừoi ngón thiên thần …” Những thằng bạn anh, có đứa chết khi chưa một lần dám cầm tay con gái… Những người con gái du kích nằm giữ chốt biên giới , người hôi hám vì không có nước tắm rửa và bông vệ sinh lúc đến tháng …
Hồi đó Hiến pháp Việt nam ghi rõ : “ Trung quốc là kẻ thù truyền kiếp và trực tiếp “ . Và tụi anh đã tin vào điều đó ! Bao nhiêu người đã nằm cũng xuống chỉ vì điều đó !
Còn bây giờ … Đôi khi anh vẫn băn khoăn tự hỏi : máu của bao bạn bè anh đổ hồi đó có vô ích hay không ?
Biết làm sao hơn được hở em ? Thân phận nước mình dù muốn hay không vẫn là thân phận của kẻ “ nhược tiểu “ . Muốn hay không ta vẫn phải chấp nhận thực tế ! Thực tế mà anh đã viết trong bài “ Người Trung quốc xấu xí “ trên blog ấy ! “ Có một lần,lâu lắm rồi,một thằng bạn người Lithuania nói : “ VN chúng mày bất hạnh vì phải sống cạnh một người láng giềng quá vĩ đại ! “ Lúc đó chẳng để ý lắm . Nhưng bây giờ ngẫm lại thấy nó đúng ! Lịch sử là thế ,đổi thay sao được !
Trường sa, Hoàng sa sẽ chẳng bao giờ trở lại với chúng ta ! Dù có sự can thiệp của Quốc tế , dù dân ta có tẩy chay hàng Tàu, dù chúng ta có biểu tình , thậm chí dù chúng ta có tuyên chiến với Trung quốc … Những phản ứng của nhân dân ta cùng với sự đấu tranh của chính phủ cũng chỉ có thể để giữ , để đừng mất nốt mấy hòn đảo vẫn còn trong sự kiểm soát của Việt nam mà thôi …
Không phải ngẫu nhiên anh để link trên blast dẫn vào bài anh viết hồi tháng 2 để nhớ lại cuộc chiến tranh biên giới năm 1979 . Em hãy đọc và hiểu thay cho lời trả lời của anh nhé !
Bây giờ các bọn em cầm cờ đỏ thong dong đi giữa phố phường , miệng hô đả đảo .Đó với ai là cách biêủ thị lòng yêu nước và với ai khác thì chỉ giản đơn như một cách thư giản … Còn tuổi trẻ của tụi anh cũng màu đỏ, cũng thét gào . Nhưng màu đỏ của máu và tiếng thét bởi vết thương đau đớn và sự nỗi sợ hãi …
Đất nước này có một nhưng chúng ta yêu nó bằng những cách khác nhau !
Bây giờ đã hơn 2 giờ sáng và ngoài trời tuyết đang vần vũ bay … Viết cho em mà mắt cay khi nhớ lại cái đêm nào tại sân trường trung học … Em hãy ráng nghe lại cùng anh nhé , hồi xưa tụi anh đã từng hát như thế này :
“ Nhớ, nhớ cái hôn đầu tiên, anh chưa dành cho em.
Nhớ, bản tình ca đầu tiên, anh chưa dành cho em.
Ôi nhớ...!
Tuổi trẻ của chúng ta đã đi qua chiến tranh,
Nhớ... nhớ cái hôn đầu tiên là hôn lên ...
đôi mắt của người bạn đã hi sinh.
Nhớ, bản tình ca đầu tiên ... là hành khúc lên đường,
Nhưng ... hôm nay anh sẽ hát ...
anh sẽ hát ... bài hát của chúng ta.
Hãy hát lời lửa cháy bằng trái tim tình yêu
Hãy hát lời tình yêu bằng trái tim lửa cháy
Hãy hát lời lửa cháy bằng trái tim yêu thương
Hãy hát lời yêu thương bằng lửa cháy trong ta… “
(Viết riêng cho Tama Akira )