Thứ Hai, 27 tháng 8, 2007

Kiếp người




Một bà cụ da trắng tiến tới bàn nơi hai đứa chúng tôi đang ngồi trong một quán ăn nhỏ . Dáng bà đi đã liêu xiêu nhưng ánh mắt vẫn còn tinh anh lắm . Ngập ngừng nhìn chúng tôi một lát rồi bà rụt rè hỏi :

- Các cháu là người Việt nam hả ?

- Vâng , có gì không bà ?

- Bà là vợ của ông Q. , các cháu biết ông ấy chứ ?

Tôi vội vàng đứng lên , kéo ghế mời bà ngồi :

- Vâng , thầy Q. hồi xưa có giảng về văn học phương Đông ở trường chúng cháu !

Nhấp một ngụm nước lọc rồi bà than thở :

- Ông Q. yếu lắm rồi , có lẽ là sắp đi ! Bà cũng không biết làm sao hơn nữa ? Bây giờ trong những cơn mê sảng ông chỉ la hét hay lẩm bẩm bằng tiếng Việt mà bà thì không hiểu gì cả . Bà mệt mỏi với ông ấy quá !

Bà chìa cho chúng tôi xem một cái bịch nhựa mà bà mang theo người :

- Đây, tất cả giấy tờ của ông ấy đây ! Bà muốn lên Sứ quán Việt nam xem người ta có giúp được gì không ?

Tôi cố gắng an ủi :

- Bấy giờ Sứ quán đang nghỉ trưa , khoảng 30 phút nữa bà tới là vừa .

Tay run run , bà lôi ra vài bức ảnh đen trắng , vài cái quân hiệu , huân chưong ,mấy tờ giấy đã ố vàng theo thời gian

- Đây , ông ấy hồi xưa khi mới sang Liên xô học . Tất cả những gì của một thời chinh chiến chỉ còn từng lại như vầy thôi …

Giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo bởi tuổi tác :

- Ông ấy năm nay 87 tuổi rồi và bà cũng đã là 76 . Không có con ,hai người già sống lui thủi với nhau với đồng luơng hưu chết đói . May mà đứa con gái riêng của bà bên Hy lạp thi thoảng còn giúp đỡ chứ không chẳng biết sống ra sao nữa ?

Hai đứa tôi xót xa nhìn bà mà cũng không biết nên nói gì, làm gì nữa . Chẳng để ý đến nét mặt của người đôi thoại , bà tiếp tục kể :

- Thời gian cuối , ông ấy thường tự chửi mình là “ Thằng ngu “ , “ bán nước “ , ông rất ân hận vì đã bỏ Việt nam . Cho đến giờ ông vẫn không nhận quốc tịch khác . Ông nói là dù có chết ông cũng vẫn là người Việt nam .

Bà kể rất lâu và chúng tôi hầu như chỉ im lặng ngồi nghe . Rồi đến lúc bà lau nước mắt đứng dậy :

- Thôi , bà đi đây . Chẳng hiểu bà kể cho các cháu nghe những chuyện vớ vẫn này làm gì ? Nhưng bà muốn chia sẽ với ai đó , chứ không bà phát điên lên mất !

Rồi bà lại khập khiểng bước đi với chiếc túi nhựa trong tay dưới cái nắng hầm hập của một buổi trưa hè miền Trung Á …

Thằng bạn ngồi cùng hỏi :

- Ông Q. là ai vậy anh ?

- Ủa, vậy em không biết hả ? Ông Q. là 1 nhân vật rất nổi tiếng đấy , cả Bùi Tín cũng nhắc đến ông trong cuốn “ Hoa xuyên tuyết “ . Hồi xưa ông ấy đã từng là Đại tá , chính ủy của sư đoàn, Đại đoàn gì đó . Sau khi học xong ở Học viện Quân sự Frunze thì ông không về VN nữa với lý do chính trị . Hồi đó năm 64 , có phong trào xét lại gì đó ! Khổ thân ông , nếu ở VN thì ông đã là tướng từ lâu rồi !

Thằng bạn lắc đầu chép miệng :

- Khổ anh nhỉ ? Số phận trớ trêu quá ! Giờ thế này bỏ xác ở xứ người không một người thân bên cạnh ! Hay mình đi thăm ông ấy đi ?

Sau đó ít hôm , ngồi chơi với ông Lãnh sự của Đại sứ quán VN và vô tình nhắc đến chuyện ông Q. Ông lãnh sự nói :

- Em trên tư cách cá nhân có thể đến thăm ông ấy được chứ bọn anh thì không thể vì là mang danh nghĩa chính thức Sứ quán . Mà ở Việt nam ông ấy vẫn còn một án tử hình vắng mặt . Tất nhiên chả có ai muốn giết ông ấy bây giờ nữa nhưng trên cương vị người nhà nước thì anh phải bắt ông ấy chứ không phải là đến thăm !

Rồi ông lãnh sự thuật lại là bà vợ ông Q. có đến Sứ quán nhờ tạo điều kiện đưa ông về Việt nam nhưng sứ quán khuyên là không nên . Vì bây giờ chẳng còn ai chờ ông ở VN nữa , ngay cả 5 người con với người vợ VN trước của ông cũng vậy vì ngại liên lụy . Lúc bà về, sứ quán có gửi biếu ông nửa cân chè xanh Thái nguyên và bánh đậu xanh Hải dương . Chả rỏ ông còn đủ sự minh mẫn để cảm nhận được không nữa ?

Hồi trước , khi còn là sinh viên chúng tôi thi thoảng vẫn gặp một ông giáo sư người Việt dạy văn học phương Đông và tiếng Trung, Nhật bản, VN- đó là ông Q. kể trên . Ông rất trầm lặng và luôn giữ một khoảng cách với sinh viên VN . Bà vợ thì giữ chặt, phong tỏa không cho người VN giao tiếp với ông . Lúc đó mọi người cứ nghĩ là bà sợ ông ấy quay về VN . Bây giờ té ra mới biết là ông bà luôn sống trong sự sợ hãi vì nghĩ là VN luôn tìm cách hãm hại ông …

Hôm qua tôi gọi điện thoại, bà bốc máy kể cho tôi hay là mắt ông đã hoàn toàn mù hẳn rồi và tình hình sức khỏe càng tồi tệ hơn . Khi biết tôi muốn đến thăm , bà đã từ chối :

- Cám ơn cháu đã gọi điện ! Nhưng cháu không thể giúp gì cho ông ấy được hơn nữa đâu cả về thể xác lẫn tinh thần ! Ông ấy sẽ không nhận ra cháu đâu và bà cũng không muốn cháu nhìn thấy cảnh ông ấy tiều tụy như vậy . Ông sắp về với Chúa rồi ! Có thể ở thế giới khác đó , ông sẽ hạnh phúc và thanh thản hơn chăng ?

Tôi rùng mình và thấy cay ở mắt khi thẩn thờ bỏ ống nghe xuống . Thương cho ông quá ! Thương cho một kiếp người , thương cho một kết cục không có happy end ! Tự nhiên nhớ tới lời trong một bài hát của Trịnh Công Sơn – như thể là viết riêng cho ông :

“ Cuối đời còn gì nữa đâu ? Chỉ còn mộng mị, khát khao …”

13 nhận xét:

  1. Cái thể loại viết chuyện mùi mẩn này ...., hình như kô hợp với ông anh lắm thì phải.

    Trả lờiXóa
  2. .......như tiếng thở dài...........

    Trả lờiXóa
  3. Ừ, có chút ngậm ngùi. mà cũng là kiếp người cả, hình như ai mà chẳng đáng thương, kể cả chính ta.

    Trả lờiXóa
  4. Chao ôi! Thương thay cũng là một kiếp con người!

    Trả lờiXóa
  5. Khi anh đã thấm mùi lưu lạc
    Là lúc đời thơ bạc nửa đời
    Là lúc hồn thơ lơi cánh hạc
    Khản tiếng vọng tình – thương nhớ ơi!

    Trả lờiXóa
  6. Phong cách này không hợp với bác M. rồi. Nhưng không sao, lâu lâu đổi đề tài cho phong phú.
    Tôi chưa lần nào gặp ông Q. Nhưng tin tức về ông ấy kiểu như: "... vẫn còn 1 án tử hình vắng mặt..." liệu có chính xác không? Vì tôi nhớ có một thời kỳ (không nhớ rõ năm nào trong khoảng 1997-2001)ĐSQ VN đã có một số động thái tiếp xúc rồi mà. Buồn cho một kiếp người, và tôi tự an ủi rằng dẫu sao ông ấy vẫn còn 1 người vợ bên cạnh lo lắng cho đến ngày ra đi. (Thế hệ sau cũng có nhiều người từng... "lưu vong", từng vợ con đầy đủ nhưng hầu như đều có kết quả không tốt phải không bác M?)

    Trả lờiXóa
  7. Đằng ấy lần sau đừng kể chuyện buồn thế này lên nhé! Muốn khóc bỏ mịa lên ấy! Đéo gì nữa.

    Trả lờiXóa
  8. Chuyen nay co khac bao chuyen da va dang xay ra khap Vietnam. May ma bac ay ra nuoc ngoai duoc chu o Vietnam thi tu mot gong, chet tu doi tam hoanh nao roi. Cai liep tay gioi cua VNGP con lu lu do thoi. Neu co the dung lich lam chung nhan, se co the chung ta se chung kien ai la toi do cua dat nuoc Vietnam nhi?

    Trả lờiXóa
  9. Đề nghị M. gỡ bỏ nhạc nền đi nhé, nó "làm phiền" những ai vào xem blog đấy.

    Trả lờiXóa
  10. Lão cún đang nghĩ gì nhỉ?
    "...Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
    Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
    Rọi suốt trăm năm một cõi đi về...."

    Trả lờiXóa
  11. Giám đốc sang rồi, Misha lên Mos đê. Bỏ cái ông Q với các em Tas chân dài đê!

    Trả lờiXóa