Thứ Ba, 8 tháng 5, 2007

" Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa ..."




Cái thằng đó kỳ cục lắm cơ . Nó là trai Bắc kỳ mà lại cứ lẽo đẽo theo bé "trồng cây si "gái Nam .Hồi đầu bé cũng thấy mắc cỡ vì tụi bạn bè chọc ghẹo .Nhưng riết cũng quen với hình dáng của nó trong cuộc đời của mình . Bé " chiếu cố " cho nó được xách cặp dùm bé , tha thứ cho nó cái tội nhét thư tình vụng dại vào cái tập mà nó giả bộ mượn của bé ,ban ơn cho nó cái nguýt dài khi nó lật đật gỡ tà áo dài của bé bị vướng vô cái thắng xe ...
Nó huýt sáo khi bé đi ngang qua :
" Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ ..."
Bé ném cho nó một cái nhìn tóe khói :
"Xí,con trai Bắc kỳ mà bày đặt ...ai thèm !!! "

" Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
Thương lại bóng hình người năm năm trước
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ khiêm nhường nhưng thầm ý khoe khoang
Nhớ duyên dấng ngây thơ mà xảo quyệt
Ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
Nên yêu đương bằng gương mặt khờ khờ
Nên hùng hổ,để đợi giờ ... thua thiệt ..."


Nó dám chép cho bé bài thơ như vậy đó !
" Nếu vậy thì yêu gái Bắc kỳ đi ,theo tui làm gì ? "
Mặt nó đỏ như gấc,cuống quít đến tội nghiệp ...

Nó chép bài thơ đó để nịnh khéo bé đó mà ! Tụi con trai dù có cà chớn đến cỡ nào nhưng lúc si tình cũng trở nên ngớ ngẩn .
Bé nhớ mang máng mấy câu thơ cuối như vầy :

" Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tay
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết có một hình thức khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình có một thú chia ly !
Chiều,nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ,như nụ cười hai đứa nhỏ ..."


Giờ ngồi đây một mình ,úp mặt vào tay để cố mường tượng ra khuôn mặt của nó . Tội nghiệp,bé chưa bao giờ ban phước cho nó được một lần hôn bé !

Nếu bây giờ có ai hỏi bé là bé đã từng thương yêu nó không,bé cũng không biết phải trả lời sao nửa ? Vì hồi đó có biết yêu là gì đâu mà cảm nhận được ! Nhưng nó yêu bé là chắc chắn - tình yêu của một con trai mới lớn lộc ngộc non nớt ,dại khờ . Còn với sự háo thắng ,tinh quái của mình ,bé đã trở nên cao ngạo ,lạnh lùng đến tàn nhẫn với nó .Bé nghỉ ra đủ cách để hành hạ nó,để mang nó ra làm trò cười cho tụi bạn .
Biết nó không biết bơi ,bé thách nó chứng minh tình yêu của nó đối với bé bằng cách bơi qua con sông Vàm cỏ vào mùa mưa .Ai ngờ đâu nó làm thiệt .Chưa được đến nửa dòng sông nó đã chới với ,cái đầu ngụp lên,ngụp xuống lẫn trong đám lục bình trôi ...Bé thét lên chạy như điên ,như dại trên bờ dọc theo dòng trôi ...Rồi nó cũng được vớt lên ,mặt mày xám ngoét ,mắt lờ đờ như mắt cá ươn .Không còn biết mắc cở ,bé quỳ xuống trên bãi cỏ ,vừa lay vừa gọi tên nó .Nước mắt bé chảy ròng trên mặt bé,nhỏ xuống ngực,xuống môi,xuống mắt nó ...Không,bé không hề yêu nó ,bé chỉ sợ nó chết thôi ... Rồi nó cũng mở mắt ra ,nhìn bé bằng một cái nhìn vô hồn ,từ khóe mắt nó ứa ra những giọt nước - không rỏ là nước mắt của nó ,của bé hay nước sông ...

Thế rồi cũng từ dòng sông này bé ra đi . Những ngày lang thang giữa biển cả mênh mông trên chiếc thuyền gỗ mỏng manh chất bao nhiêu là người … bé chỉ cầu mong cho Trời có mắt , đừng để bé phải bỏ xác cho cá , đừng để tụi cướp biển làm nhục … Rồi thi thoảng thấy bong chiếc máy bay lướt qua khi mọi người tuyệt vọng khua khăn trắng làm hiệu cầu cứu thì bé lại ôm mặt và nghĩ tới nó . Có thể nó đang ngồi trên những chiếc máy bay đó ? Có khi nào nó nhìn xuống đây , thấy những đốm lữa leo lắt giũa đại dương và nghờ rằng bé đang ở đó không nhỉ ??? Ngày nó xách valy leo lên máy bay sang châu Âu du học cũng là ngày gia đình bé quyết định bỏ xứ “ vượt biên “ . Hai con người , hai số phận , hai định mệnh … chẳng thể nào đến được với nhau … Thi thoảng khi đang vật vờ trên trại tỵ nạn trước khi được bão lãnh định cư , bé vẫn nhớ tới nó và tự hỏi : nó đang làm gì bên trời Âu ấy ???

Rồi bây giờ bé lại trở về thăm lại chốn xưa khi mái tóc đen thuở nào đã lấm chấm sợi bạc . Đứng trên cầu nhìn xuống , dòng Vàm cõ vẫn xanh ngăn ngắt như mấy chục năm về trước . Như thể mới hôm qua đây thôi …Vẫn những giề lục bình hoa tím lãng đãng trôi …Hình như đâu đó có cái đầu ai ngập ngụa trong nước …

Đứa con gái nhỏ kéo giật tay :

" Mommy , why are you crying ? " (“ Má, sao má lại khóc ? “ )

Bé bẽn lẽn :

" No, my honey, it's because the dust in my eyes " (" Không, bụi bay vào mắt đó mà con ! “ )

12 nhận xét:

  1. Ơ kìa! ơ kìa! ơ kìa!!!
    "Đêm mơ thấy tình đi nhè nhẹ...mà nhớ em ngày xa xăm..."

    Trả lờiXóa
  2. chom nhe,xin phep truoc (lich su vay thoi chu ko cho cung chom,lam gi duoc nhau )

    Trả lờiXóa
  3. bài viết rất hay và cảm động,cảm ơn bạn.

    Trả lờiXóa
  4. Sao truyện của anh hay nói đến cảnh chia ly vậy , đọc mà buồn .

    Trả lờiXóa
  5. Bài viết quá dễ thương. Một chút gì gần gũi với tôi. Nó làm tôi nhớ mấy cô bạn Bắc Kỳ 75. Ha ha. Hơn ba mươi năm cứ tưởng như hôm qua. Cám ơn tác giả.

    Trả lờiXóa
  6. Chu choa, bài này đúng là của bác MS "phớt đời" đây sao? hihi... Nói zậy là bác đã từng iu 1 "bé" miền Nam à? Óai! :D. Hèn chi nghe giọng văn đợt này mềm mại rặt Nam bộ à nghen. Tình nhỏ làm sao quên, hén?

    Trả lờiXóa
  7. Cun viet truyen buon` :(. Nhung xin C lai may cau tho* ve con gai Bac, hi`.

    Trả lờiXóa
  8. Hoá ra anh người Bắc hả,chỉ có dân Bắc mới viết cái kiểu nhẹ nhàng như thế này (em nói thế 0 có nghĩa là fân biệt vùn miền j đâu nhé,nhưng Bắc kì style thường thế,hehe)

    Trả lờiXóa
  9. SAi toét toè loe, Cún laf người Nam, hehe

    Trả lờiXóa
  10. Bác ơi em mượn Bác bài này nhé! hihi thax bác!

    Trả lờiXóa