Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2008

Nỗi đau...




" Đại bác đêm đêm dội về thành phố
Người phu quét đường dừng chổi đứng nghe "
( TCS - Đại bác ru đêm )

Tình cờ vào blog của một người bạn, người em online . Người này tôi rất quý mến từ lâu , qua mấy forum trước khi biết blog của cậu ấy ! Mến từ giọng văn , cách tranh luận đến cả khuôn mặt thư sinh của nó ! Hình như sinh năm 85-86 gì đó, đang học Đại học tại Hà nội và rất muốn được cầm súng nếu có chiến tranh với Trung quốc . Thế mà tôi đã bị shok khi xem máy entries mới của nó . Không phải là vì tôi chưa từng biết chuyện đó . Có thể tôi còn biết nhiều hơn nó nhiều lần là khác . Tôi nhắn PM cho nó , khuyên gỡ bài đó xuống .Và hôm nay nó lên Chat với tôi báo rằng sẽ gỡ bỏ một số hình ảnh “ nhạy cảm “ ấy đi .
Năm nay các hệ thống truyền tin chính thống của VN tuyên truyền kỷ niệm 40 năm chiến thắng Mậu thân ( 1968) . Ừa, thì là chiến thắng về ngoại giao tuy về quân sự thì không thể gọi là chiến thắng . Nhưng thằng em kia lại post hình ảnh về “ những nạn nhân của vụ thảm sát của Việt cộng tại Huế vào dịp Tết Mậu thân “ . Những hố chôn người tập thể , những người vợ ôm xác chồng , những đứa bé chít khăn tang, những vòng hoa và nhang khói … Tôi đã từng hỏi những người dân Huế về sự kiện này , đã từng hỏi về những người dân Quảng trị về “ đại lộ kinh hoàng “ 72 , đã từng hỏi những người Hà nội về Khâm Thiên …. Tất cả đều trả lời là có thật ! Chiến tranh dù chính nghĩa hay vô nghĩa thì đều không thể tránh khỏi sự mất mát . Và nỗi đau của những người mẹ, người vợ… mất con, mất chồng đều giống nhau dù nhân danh cho chân lý khác nhau !
Hôm nay môt anh nhà văn quân đội gửi cho link về việc tổ chức tưởng niệm nhà thơ Phạm Tiến Duật tại Budapest . PTD tôi thích nhất với sự lãng mạn hào hùng của “ TS Đông, TS Tây “ hay “ Lửa đèn “ . Thậm chí cả bài thơ về mất mát “ Vòng trắng “ đã từng bị cấm . Nói chung là phía “ Cách mạng “ rất đạt trong khâu tuyên truyền . Tôi đã từng phấn khích khi đọc Nguyễn Đình Thi : “ Gặp em trên cao lộng gío Rừng Trường sơn ào ào lá đỏ “ hay Dương Hương Ly : “ Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao , dù đạn bom man rợ thét gào …” Hồi còn sinh viên , có lần tôi thấy một người đàn ông dắt cô bé cỡ tuổi tụi tôi , lúi húi bên chiếc xe hơi “ Zaparoje “ nhỏ xíu ( kiểu như Traban của Đông Đức cũ ) và bọn bạn xì xào : “ Bùi Minh Quốc và con gái đấy ! “ Lúc đó tuy đang thuộc tuổi lếu láo nhưng tôi đã từng thật sự thương xót, cảm động khi nghĩ đến mẹ của cô bé kia – nhà thơ Dương Thị Xuân Quý đã ngã xuống trong chiến tranh :

” Thôi em nằm lại
Với đất lành Duy Xuyên
Trên mồ em có mùa xuân ở mãi
Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên…"

Và hôm nay , khi đọc xong link về Phạm tiến Duật , không hiểu sao trong đầu óc tôi lại thấp thoáng những câu thơ của Lê Thị Ý - một người miền Nam nhìn về nổi đau, nỗi mất mát của chiến tranh :

“Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình
Ngày mai đi nhận xác anh
Cuồng si thuở ấy, hiển linh bây giờ…”

Khi tâm sự điều này với một người bạn gái qua mạng, cô ấy trả lời :
” Em đã từng đọc văn học của phía “ bên kia “ . Có thể em quen với cách của “ bên mình “ nên em thấy " bên kia ‘ họ tả “ trần trụi “ thế nào ấy ? “
Tôi trả lời :
”Có thể bên kia họ không có “ lãng mạn cách mạng “ nhưng nỗi đau của họ không hề trừu tượng chút nào cả ! Đó là nổi đau thật của những con người thật ! “
Ừ,nếu Lê Anh Xuân cùng “ Dáng đứng Việt nam “ với :

” Và anh chết trong khi đang đứng bắn
Máu anh phun theo lửa đạn cầu vồng “

Thì “ bên kia “ có Linh Phương :

“Anh trở về trên chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín đời anh …”

Thế hệ chúng tôi đã từng chứng kiến chiến tranh nhưng chưa kịp đủ lớn để cầm súng tham gia cuộc “ nội chiến “ đó . Song sau đó chúng tôi lại bị cuốn lôi vào một cuộc chiến tranh khác nhưng may thay kẻ thù không phải là những người VN . Chúng tối đã cảm nhận được nổi đau, sự chết chóc , lòng hận thù , sợ hãi thậm chí cả hèn nhát trong mỗi chính bản thân mình …
Tôi rất thích sự bi hùng trong " Tình ca “ của Hoàng Việt viết khi ông đang ở Sofia ( Bulgaria) :

” Khi hát lên tiếng ca gửi về người yêu phương xa
Ta cất tiếng gió mưa thét gào cuộn dâng phong ba …"

Và tôi đã từng muốn khóc khi nghe “Bản tình ca cho em “ của Ngô Thụy Miên viết khi ông lay lắt trong trại tỵ nạn ở Malaysia :

” Anh hát cho em bài tình ca thiết tha
Anh hát cho em dù lòng nghe xót xa …”

Có thể ai cho đó là sự so sánh khập khiễng . Nhưng với tôi không có gì là “ siêu thực ‘ trong cõi đời này cả . Niềm vui, nỗi buồn , sự mất mát , lòng tin… đều hiện diện . Không bị phân biệt bởi kẻ thắng, ngưừoi thua , “ quân ta “, “ quân địch “ … Tất cả chúng ta đều là con người và mọi nổi đau đều là có thật ! Dù ai đó có muốn dấu hoặc khoác cho chúng những danh từ hoa mỹ …
Và may thay cho những thế hệ sau tôi đã không hề cảm nhận hoặc biết được sự hiện diện của những nỗi đau đó ...

P.S. Một số bài thơ về sự mất mát của chiến tranh từ hai phía :

Vòng trắng




Khói bom lên trời thành một cái vòng đen
Trên mặt đất lại sinh bao vòng trắng
Tôi với bạn tôi đi trong im lặng
Cái im lặng bình thường đêm sau chiến tranh.

Có mất mát nào lớn bằng cái chết
Khăn tang vòng tròn như một số không
Nhưng bạn ơi, ở bên trong vòng trắng
Là cái đầu bốc lửa ở bên trong.
( Phạm Tiến Duật )

Tưởng Như Còn Người Yêu

Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình
Ngày mai đi nhận xác anh
Cuồng si thuở ấy, hiển linh bây giờ
Cao nguyên hoang lạnh ơ hờ
Như môi góa phụ nhạt mờ vết son
Tình ta không thể vuông tròn
Say đi mà tưởng như còn người yêu

Phi cơ đáp xuống một chiều
Khung mây bàng bạc mang nhiều xót xa
Dài hơi hát khúc thương ca
Thân côi khép kín trong tà áo đen
Chao ôi ! Thèm nụ hôn quen
Chong đèn, hẹn sẽ đêm đêm đợi chờ
Bây giờ anh phủ mầu cờ

Em không nhìn được xác chàng
Anh lên lon giữa hai hàng nến trong
Mùi hương cứ tưởng hơi chàng
Ôm mồ cứ tưởng ôm vòng người yêu !
( Lê Thị Ý )


Ta Về

Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay

Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu
Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ

Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay

Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im lìm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông thấy
Đất bạc màu đi, đất bạc màu

Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ

Một đời được mấy điều mong ước
Núi lở sông bồi đã mấy khi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đã ai ghi

Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta ngựa đá đã qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng

Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này

Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức mong buồn tận cõi xa

Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
Tội tình chi lắm nữa người ơi

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời

Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can

Lời thề buổi ấy còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
Mười năm ta vẫn cứ là ta

Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không còn, khách mới thưa

Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
Một lần kể lại để rồi thôi

Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?

Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
Mười năm, con đã già trông thấy
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đã trổ bông
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông

Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân tình chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau

Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng gì nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm

Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa
Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
Tình xưa như tuổi già không ngủ
Thức trọn, khua từng nỗi xót xa

Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi

Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hãy sống, đương đầu với lãng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen

Ta về như nước Tào Khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đã khuất
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa

Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đâu còn ai nữa đứng bờ ao
Khóc người ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao

Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh

Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
Đọc lại bài thơ thủa thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi

Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thủa trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được lòng ta .
( Tô Thùy Yên - Viết sau khi ra khỏi trại tù được mang danh " cải tạo " sau 1975 )










Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2008

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2008

3 không !




"Lũ chúng ta nằm trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con ..."
( Chế Lan Viên )

Mấy hôm nay bạn bè ngạc nhiên khi thấy tớ nhảy vào Chat hoặc để lại message offline xin link về những sự kiện như các vụ biểu tình liên quan đến Hoàng sa- Trường sa , vụ Hương Lãm lái Porshce “ điên” đâm người …thậm chí cả vụ Vàng Anh nữa ! Thiên hạ hoặc là mỉa mai : “ Hâm hả , mấy chuyện cũ mèm , xem lại làm gì ? “ hoặc thờ ơ : “ Lục lại trên giới blog ấy, đầy ! “ hay nhăn nhở : “ Ối giời ơi , chưa biết body Thùy Linh nữa cơ hả, sao mà kém thế ? “
Khổ thân tôi không cơ chứ ! “ Oan này có một kêu Trời nhưng xa ! “
Chả là mấy hôm nay la cà , bù khú với anh em . Rồi sau khi rượu vào thì lời ra, bắt đầu buôn những chuyện từ vi mô như gái mú đến vĩ mô như chính trị . Liên miên thế nào mà dẫn đến đề tài các sự kiện “ nóng bỏng “ tại Việt nam trong năm 2007 . Mọi người đề cập đến chuyện giá vàng tăng , mũ bảo hiểm “ dở hơi “ , bất động sản “ trúng “ … Tớ cũng “ buôn chuyện “ bằng cách đưa ra những sự kiện “ sôi nổi “ trên giới bloggers . Tưởng là để cho vui thôi , ai ngờ cả bọn ớ ra : “ Thế là thế nào ? Sao không nghe báo chí viết gì cả ? “ Tớ cũng ngạc nhiên không kém họ : “ Sao, không biết thật hả ? “ . Ngồi tỉ tê một lúc mới ngã ngữa : té ra trong đám gần 10 thằng ngồi nhậu , 100% không biết đến HS-TS, 80% không biết đến vụ Vàng anh và thậm chí cả chuyện sập cầu Cần thơ , 100% không biết đến tên cave cao cấp Hương Lãm …
Cả bọn háo hức : “ Đâu, link đâu , xem cái con diễn viên nó choác máu như thế nào nào ? “ Hêhêhê…mấy link bị die mất rồi các bố ạ ! Để em hỏi mấy thằng em xem có đứa nào save không thì em copy lại hầu các bố nhá !
Xem cái Porshce bị nát bét , mấy bố xuýt xoa : “ Mẹ, uổng quá ! Nó đi xe xịn hơn cả xe của mình ! Con này mà 1 " tờ "1 choác tao cũng chơi ! “
Riêng cái vụ biểu tình HS-TS thì một ông tóc bạc hùng hồn : “ Đây là do tụi phản động kích động và tổ chức ! “ Ông khác thì lắc đầu : “ Chắc là Video, ảnh ghép, bây giờ thời đại thông tin, vi tính, mấy thứ đó dễ làm lắm . Chứ có thấy đài ,báo nói gì đâu ? Những vụ “ động trời “ như vầy chả lẽ TV không đưa ? “ Một thằng em mới về phép từ VN sang lại , cũng ở HN trong tháng 12 thì khách quan hơn : “ Em không biết gì cả . Chỉ nghe thiên hạ loáng thoáng là hình như Trung quốc nó vừa đánh mình,chiếm đảo gì đó ! “ Khi được nhắc là những người biểu tình ở VN và các nước cầm cờ đỏ sao vàng, thậm chí cả ảnh Hồ Chí Minh nữa thì ông tóc bạc càng phấn khích : “ Đấy, thấy chưa , chính xác là do tụi phản động tổ chức ! Tụi nó xảo quyệt lắm , núp dưới cờ và ảnh Bác để Công An không dám trấn áp đó mà ! “ Sau đó cả hội kết luận là : “ Quan tâm đếch gì mấy chuyện “ vớ vẩn “ ! Ăn thua nhất là năm nay làm được bao nhiêu quyển ? Dân giàu thì nước mới mạnh, làm tiền cũng là một hình thức yêu nước ! Thậm chí đi karaoke ôm cũng là một hình thức “ xóa đói , giảm nghèo “ ( “Quyển “ ở đây có nghĩa là 10 ngàn $US)
Khi kể cho những người bạn online nghe về chuyện này thì một bạn giải thích : “ Anh thông cảm cho họ, suốt ngày lăn lộn ngoài chợ kiếm sống, lấy đâu ra thời gian để cập nhật thông tin ! “ Thế nhưng trong số những người tham gia buổi nhậu hôm đó thì chỉ có 20% là dân đi chợ , số còn lại toàn là “ đại gia “ đi xe BMW , Infinity ,Lexus ...“xịn “ toàn cỡ 100 ngàn $ , làm trong các lĩnh vực tài chánh, thương mại ... suốt ngày tiếp xúc với Internet .
Ừa , suy cho cùng thì cũng không trách họ được . Vì ngay cả giới sinh viên ở đây cũng thế thôi . Họ hoàn toàn thờ ơ với thời cuộc , không như sinh viên VN ở các nước châu Âu khác . Tớ có một cô bạn khoe mới mua một laptop Sony gần 2500 $US. Khi tớ thắc mắc sao mà hoang phí thế thì cô ấy giải thích vì cô bạn cùng lớp học thì ngu nhưng nhờ có ba mẹ giàu nên có laptop hơn 1000 $ mà mặt cứ vênh váo cả lên . Vậy nên cô bạn của tớ vừa đi học, vừa đi dạy thêm để kiếm tiền mua laptop cho “ con bé kia biết mặt “ . Tất nhiên đó là một điều không có gì đáng trách , đáng khuyến khích nữa là khác .Nhưng nếu để so sánh chuyện cô bé này với trường hợp một cô bạn sinh viên ở Pháp sống với 300 UERO/ tháng , tằn tiện tiền để mua vé tàu một mình từ thành phố xa lên Paris tham gia biểu tình chống Trung quốc thì mới thấy sự khác biệt về lối sống và nhận thức của sinh viên cùng một lứa tuổi nhưng ở hai môi trường địa lý khác nhau .
Thật ra , sau khi những cuộc biểu tình chống Trung quốc nổ ra thì một diễn đàn sinh viên ở đây có “ rụt rè “ đưa lên một bài tham khảo về lịch sử tranh chấp Hoàng sa-Trường sa ! Liền sau đó , khi nhận được một cú phone trực tiếp từ Sứ quán , admin forum đó sợ “ mất dép “ , xóa ngay bài . Tớ có post về việc này lên một diễn đàn ở VN mang tên “ thanhnienxame” thì 30’ sau bài cũng biến mất . Tưởng là bị trục trặc về kỹ thuật , ai ngờ admin công khai trả lời là đã cho bài đó vào “ giật nước toilet “ và “ nhét khăn vào mõm “ tác giả ! ( Tham khảo : http://thanhnienxame.net/showthread.php?t=5957 )
Ừa, thôi tốt nhất là như hình tượng ba con khỉ kia : bịt tai,bịt mắt ,bịt mồm !!! Cứ thế mà sống cho nó …khỏe !!!

P.S. Hình tượng 3 con khỉ kia không phải có ý nghĩa tiêu cực ! Mà đó là biểu tượng của sự " nhẫn" ...nhục !!!


Thứ Ba, 8 tháng 1, 2008

Nhăng cuội đầu năm ...




Nhiều bạn bè thân quen hỏi sao lâu chả viết gì ?
Biết viết gì nhỉ ? Chả lẽ cứ mãi rêu rao public nỗi chán nản của mình ? Nhưng nếu thật lòng thì chán nản thật .

Năm mới , ai cũng chúc nhau những điều tốt lành . Nhưng viễn cảnh năm mới 2008 không sáng sủa chút nào cả . Mới mấy ngày đầu tháng Giêng thôi mà đã bao tin xấu dồn dập : giá dầu tăng lên tới 100$/ thùng , $US mất giá thậm tệ , lạm phát phi mã … Xã hội thì cũng vậy, lòng người ly tán , mất niềm tin vào sự công bằng , lẽ phải . Phone về thăm ba má thì nghe bà già ca cẩm : “ Ôi, cái xã hội này nó thối nát quá rồi con ơi, muốn thay nó mà chưa biết bằng cách nào đây ? “ Nghe cả tiếng ông già loáng thoáng : “ Bà cứ nói chuyện tầm phào , mất tiền điện thoại của con ! “ Cố an ủi : “ Thôi má à , đừng nghỉ đến mấy chuyện đó mà tổn thọ ! Ba má cố vui, sống lâu cho con cháu đựoc nhờ ! “ Nghĩ mà buồn, mà thấy tội cho ba má ! Những niềm tin nhỏ nhoi, những niềm vui bình dị cũng bị đánh cắp . Ba đã sang tuổi 80 rồi nhưng vẫn rất ham bóng đá . Những hôm có đội tuyển VN đá là ba bồn chồn , lo tắm giặt , ăn cơm sớm để kịp xem TV , thậm chí mang cả soong nồi lên nhà để gõ cổ vũ nữa . Vậy mà hồi Sea game mới đây ở Thailand , bà già lo lắng : “ Ba mày buồn mất mấy ngày vì đội tuyển VN thua thảm hại ! Chắc má không cho coi bóng đá nữa kẻo ổng lên tăng xông thì nguy ! “ Còn má thì cứ day dứt : “ Ba má đã bỏ cả cuộc đời để phục vụ, tôn thờ cái chế độ này , ai ngờ đâu nó lại như vầy ! “ Phải đánh trống lảng , pha trò cho má cười : “ Má nói sao chớ con thấy vẫn OK mà , tăng trưởng kinh tế này, dân giàu , nước mạnh, chính trị ổn định này …” “ Ôi, con không biết thôi, tham nhũng, bất công , loạn lạc … Không còn khái niệm công lý nữa rồi ! “ “ Thôi mà má , má có biết một ông tướng công an phát biểu là ở VN các vụ tham nhũng nghe tưởng là nhiều nhưng khi điều tra thi không đủ bằng chứng không ? Có nghĩa là không có chuyện tham nhũng đâu nhá, đừng có nghe theo lời tụi “phản động” tuyên truyền ! Mà con cảm thấy sau khi má đi Mỹ về “ phản động “ hẳn lên đấy ! “ Bà già cũng cười : “ Ba mày không cho tao qua Mỹ lần nữa nè , biểu là Đảng viên gì mà đi hoài vậy rồi mất “ lập trường “ ! “ Ừa, ba má mà không theo Việt minh thì giờ đâu có phải ngồi ca cẩm như vầy, mà tụi con chắc cũng đang “ đập phá “ ở bên Paris rồi ấy chứ !!! Tính nói vậy nhưng không dám , sợ làm ba má buồn thêm .

Ơ, mà thôi, cứ viết hoài về mấy chuyện “ chính trị “ vầy, không khéo lại bị khép tội “ phản động “ mất ! Mà chả hiểu tại sao mà có một số blogger thân cũng kết án mình là “ phản động “ mới chết chứ ? Chả lẽ cứ nói thật là “ phản động “ hay sao ?

Nghỉ Tết 10 hôm rồi , suốt ngày chỉ ăn nhậu , oải quá ! Đêm qua cũng nhậu một trận tơi bời , phải chạy vào ôm cái bồn toilet mà móc họng ói ! Rồi lại chạy ra uống tiếp . Uổng công đi chợ mua bao nhiêu là cá hồi , tôm sông (crawfish- loại này không biết bơi, chỉ bò dưới đáy sông, ở VN mình không có ) . Tài thật , trời gần -20oC mà cá vẫn giãy đành đạch, đập mãi mới chết còn tôm còn khua càng cắp tay mình nữa chứ ! Chỉ có điều đắt dã man, tôm 10$US/kg, cá hồi 22 $US/kg . Thôi, còn có ham muốn ăn nhậu là tốt rồi . Về đeo tạp dề xông vô làm bếp , tôm luộc, cá hồi con thì bỏ vào lò nướng, con thì thắt nhỏ ra làm gỏi chấm với mù tạt xanh của Nhật, cay buốt màng óc . Tranh thủ chụp mấy cái hình để dụ dỗ chị em : “ Coi tui đây nè, đảm đang không ? Ai mờ chịu rước tui là tha hồ mà sướng nhá ! “ .

Ăn nhậu thỏa thuê rồi lôi Guitar thùng ra hát . Toàn những “ Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao “ với : “ Vai em gầy guộc nhỏ , như cánh vạc về chốn xa xôi “ .Cô bé 18 tuổi ngồi cạnh cầm cuốn nhạc TCS ngâm nga “Mùa xuân quá vội,mười năm tắm gội Giật mình ôi chiếc lá thu phai…” Nghe mà rùng mình , muốn úp tay vào mặt để hồi tưởng đến những “ ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại …” .Chắc cô bé hát theo thói quen chứ chưa thấm thía được với từng nốt nhạc, con chữ của bài hát này đâu nhỉ ?

Ủa , mà sao mình lạị lung tung thế này ? Đang chính trị lại nhảy qua ăn nhậu . Mà thôi, suy nghĩ gì cho mệt người . Mai lại phải đi làm lại rồi . Đi ngủ thôi, đã 2 giờ sáng rồi, không được phép thức khuya nữa . Viết mấy điều nhảm nhí này để “ khai bút “ đầu năm vậy .

Ừa, “ cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ …” !!!

click to comment
Tôm đang còn sống, mới bỏ vô nồi nè !



click to comment
Còn đây đã chín, " red as a lobster " , món nhậu tuyệt vời !


click to comment
Cá hồi chuẩn bị đưa vô lò nướng . Chị em coi tui " đảm đang " không nào ?