Thứ Năm, 27 tháng 12, 2007

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2007

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2007

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2007

Xấu zai !





" Em có xinh không ? Em hơi bị xinh đấy ! " ( Từ Nữ Triệu Vương - nữ văn sĩ VN thời hiện tại )


Tự nhiên có một blogger nhảy qua bên quick comment hỏi : “ Anh có lùn và bị hói không ? “ . Ớ ra chẳng thủng tại sao nó lại hỏi mình như vậy ? Hỏi nó thì nó than thở : “ Có một thằng chó má động đến nổi đau của em anh à ! Em có đầy đủ những yếu tố mà nó kể ra ! “ Theo cái link nó cho , vào xem thì mới hiểu tại sao nó lại hỏi mình như vậy ? Siêu mẫu Đức Vĩnh tuyên bố : " Đàn ông hèn khi túi tiền cạn, độ sex giảm, chiều cao khiêm tốn và đầu bị hói... “

Đọc mà cứ giật mình thon thót ! Liền lôi một thằng em dáng có vẻ cao ráo ra đứng cùng trước gưong để so sánh .Hơ, nó cao hơn mình chút xíu . Mà chả biết tại tóc nó bồng lên hay nó lén nhón chân lên nữa ?

“ Ơ, hồi xưa khám sức khỏe vào Đại học thì tao cao hơn cả mày bây giờ ấy ! “

“ Bố ạ, đó là hồi xưa chứ bây giờ lưng bố còng xuống theo năm tháng, em cao hơn bố là đúng rồi ! “

Lấy tay vân vê đỉnh đầu :

“ Thế mày xem dùm anh xem có bị hói không ? “

“ Bố cứ lo vớ vẫn, làm như mình là vĩ nhân ấy không bằng ! Chỉ những người thông minh mới bị hói thôi ! “

Thằng này đểu , nó khen mình không hói nhưng ngầm chê mình ngu đấy mà ! Nhưng dù sao cũng được an ủi phần nào !

Chẹp chẹp … Còn hai tiêu chuẩn nữa . Túi tiền cạn ư ? Cái này thì không thể bào chữa được rồi vì bị di truyền . Vì thế khi yêu ai tớ cũng luôn hỏi han : “ Em đã bắt đầu thấy ân hận chưa em ? Khi lỡ trót yêu anh cái thằng quanh năm túng thiếu ! “

Rụt rè hỏi thằng cu em :

“ Thế, thế, thế … một đêm mày …được mấy nhát ? “

Sau khi nghe được câu trả lời , tớ nhãy cỡn lên sung sướng :

“ Ô, đồ thanh niên hoi ! Hồi tao sinh viên , tao gấp hai ba lần mày bây giờ ! “

Nó cười hô hố :

“ Thôi đi bố , cứ ở đó mà sinh tướng với quá khứ hào hùng ! Thế em hỏi anh chứ lâu nay anh đã check lại chưa ? Vấn đề không phải là số lượng mà là cường độ, anh hiểu không ? “

Tớ nghệt mặt ra , giơ tay gãi cái đầu hình như đang có triệu chứng sắp bị hói :

“ Ừa nhỉ !!! “

Khổ thế đấy , ở Tây hoài nên đâm ra mất gốc ! Chả biết thân, biết phận cho cái hình hài rũ rượi của mình ! Nên cứ hoang tưởng là ta đây ngon lắm . Bởi các cô bé tóc vàng mắt xanh vẫn quan niệm : “ Đàn ông chỉ cần đẹp hơn con khỉ một chút ! “ Thế là tớ thường vênh mặt huyênh hoang : “ Tao so với khỉ thì chắc chắn là tao đẹp hơn rồi vì tao còn mặc đồ ! Chứ lúc cởi quần áo ra thì chưa biết ai đẹp hơn ai ! “ Các cô bé cuời rú lên, đè tớ ra : “ Nào, để kiểm tra xem ai đẹp hơn ai nào ! “

Về nước , quen thói tớ cứ vô tư, xấn xổ đến với chị em để rồi được nhận …những cái nhìn sợ sệt hoặc ghẻ lạnh ! Một ông anh sau khi nghe tớ tâm sự đã giải thích : “ Mày không biết là con người ta thiếu cái gì thì đều muốn cái ấy hả ? Như tụi con gái VN ấy, xem đá bóng thì cứ xuýt xoa : “ Ôi tiếc quá, đội Ý tòan những anh handsome mà đã bị loại rồi ! “ Còn mày , mày xem lại gương đi ! Nửa vượn, nửa đười ươi ! “

Ôi tủi thân cơ chứ ! “Còn duyên kẻ đón người đưa .Hết duyên đi sớm ,về trưa một mình ! “ Mình thì có qué gì đâu mà còn hay hết ! Nên đành cứ mãi “ đi về một mình tôi “ thôi !

Mà công nhận xấu zai khổ thật . Cứ bỏ qua mấy chuyện yêu đương, xếch xủng với chị em đi thì ngay trong đời sống hàng ngày những người không có nhan sắc như tớ đều rất thiệt thòi .

Ví dụ trong công việc thì tớ luôn bị đẩy đi đến những chốn rừng thiêng , nước độc đầy bom rơi, đạn lạc . .. Còn những cuộc tiếp đón, chiêu đãi , tiệc tùng… chốn phồn hoa đô hội thì toàn mấy thằng cao to, trai tráng mặc đồ vest, thắt cà vạt đi vì đó là “ đại diện cho bộ mặt của Cơ quan “ !

Tớ có một thằng đàn em cũng thuộc diện đẹp giai theo cách đánh giá của các cô gái Việt . Một lần nó thủ thỉ :

“ Anh à , ông N. hứa cho em làm đại diện cho Công ty ông ấy nhưng em từ chối ! “

“ Ôi sao ngốc thế ? Công ty thằng N. ở VN hơi được nổi tiếng đấy , anh đang muốn làm Đại diện mà không được đây này ! “

“ Nhưng mà kinh bỏ xừ đi được . Ông ấy ngồi với em mà cứ khoác vai, ôm cổ ! “

“ Ơ, thì có sao đâu . Thì anh em mình trước đây vẫn thế mà ! “
” Vâng, nhưng anh em mình vô tư . Còn ông này ôm em rồi còn thò tay xuống …bóp chim em nữa ! “

Hôhôhô … té ra không chỉ đàn bà VN mê zai xinh mà đàn ông cũng vậy ! Bây giờ thì tớ hiểu tại sao bên diễn đàn Tathy nó ban nick tớ rồi ! Chả là cái vụ Vàng Anh , admin có lên tiếng cảnh cáo là không được động chạm trực tiếp hoặc ám chỉ liên quan đến tên của em ấy ! Tớ chỉ post đúng hai chử : “ No comment ! “ thì liền lập tức bị cho treo lên cột điện ! Ấm ức quá, hỏi một member thuộc diện “ hải đăng” trong Tathy thì được trả lời : “ Tại bác xấu zai quá ! “ Nghe nó nói mà không bực mình hoặc tủi thân . Chỉ thấy ghen tị : Mịa, cái bọn đàn ông VN giàu có rồi rững mở , bệnh hoạn thật ! Giờ chơi gái chưa đủ , tụi nó còn muốn cả giai nữa ! Chả bù cho mình, đầu óc " đen tối " , suốt ngày chỉ nghĩ tới chị em !!!

Ơ, nhưng thật ra cũng có lúc tớ … thích zai đấy chứ ! Có một thằng học chung thành phố nhưng khác trường . Nó cao lớn , trắng trẻo , õng ẹo … Một lần bắt gặp nó ở hành lang Ký túc xá ,tớ nhảy xổ tới chộp tay vào cái mông nần nẫn của nó nhéo cho một phát rồi hét toáng lên bằng tiếng Nga : “ H. , tao muốn mày ! “ Nó đá lông nheo , ngón tay day day vào trán tớ, giọng đong đưa : “ Misha , mày không đẹp trai ! Nếu mà người khác thì tao có thể cho không nhưng với mày, nếu muốn thì nôn tiền ra nhé ! “ Giờ nó đang dạy tại một trường Đại học ở Mỹ và nếu nhìn trong ảnh cưới thì dung nhan của vợ nó cũng chỉ bằng …cỡ tớ là cùng !!!

Thế mới hay với “ nhan sắc “ của mình thì ở VN chả có hy vọng có “ vẹo “ gì cả ! Gái Việt không yêu đã đành mà zai An nam nó cũng chả thèm rớ tới !

Thế nên tớ đành hùng dũng tuyên bố : “ Ta thà làm khỉ xứ Tây còn hơn làm zai đất Việt ! “

P.S. Viết xong Entry này tớ sẽ soi gương một lần nữa trước khi lục túi quần xem còn bao nhiêu xèng nữa , nếu đủ thì sẽ đi check …khả năng kia !!!


Thứ Ba, 4 tháng 12, 2007

" Đất ôm anh đi vào cội nguồn ..."




“ Khi đất nước tôi không còn giết nhau
Mẹ già lên núi tìm xương con mình …” ( Tôi sẽ đi thăm – T.C.S.)


Có một lần đi trên đường Điện Biên Phủ , chỉ công viên Lê Văn Tám cho cô bé đi cùng xe :

“ Trước đấy là nghiã trang Mạc Đĩnh Chi ,nơi chôn cất toàn tướng lĩnh cao cấp và người giàu của miền Nam đó em ! “

Cô bé hồn nhiên trả lời :

“ Dạ, em nghe ba em kể là ở Biên Hòa còn có nghĩa trang lính Ngụy lớn lắm nữa , giờ bị phá rồi ! “

Nghe giọng nói vô tư của cô bé mà chạnh lòng . Ba của cô bé đã từng là một sĩ quan cấp úy của chế độ miền Nam cũ , cũng từng lăn lóc ở trại cải tạo sau 75 . Nhưng đối với lớp trẻ sau này thì khái niệm chiến tranh đã quá xa vời và nhận thức về lịch sử cũng mơ hồ như thế . Chỉ biết lắc đầu :

“ Em không nên dùng từ " Ngụy" nữa ! Nói vậy , lỡ ba em nghe thấy, ba buồn ! “

Cô bé bẽn lẽn gật đầu :

“Dạ , em sẽ ráng nhớ ! “

Vô tình đọc bài viết về chuyện đi tìm mộ của những người sĩ quan miền Nam chết trong thời gian bị giam giữ " cải tạo " ngoài Bắc . Đọc mà rùng mình bởi một nỗi niềm xót xa , thương cảm … Rồi ai cũng trở về với cát bụi , “ không hận thù nằm chết như mơ “ … Không còn chiến tuyến với những sự đối đầu về lý tửong , về chính trị … Chỉ còn là những hình hài da vàng, mũi tẹt hòa thân vào lòng đất Mẹ Việt nam … Nhưng sao vẫn còn sự phân chia khác biệt sau khi giã từ cõi đời ? Những người lính phía " Cách mạng" hy sinh đã và đang được đem về với gia đình . Ngay cả với cả những người lính Mỹ cũng vậy . Chỉ còn những người lính miền Nam vẫn vất vưởng , vô danh …Chỉ vì họ là kẻ bại trận , bị miệt danh là “ Ngụy “ thôi sao ? Tại thủ đô Mỹ vẫn có nghĩa trang và tưởng đài kỷ niệm những người lính miền Nam thua trận trong cuộc nội chiến Nam – Bắc của lịch sử nước Mỹ . Ở Nga vẫn có nghĩa trang lính Đức và ngược lại ở Đức vẫn có nghĩa địa lính Xô viết bỏ mình trong cuộc chiến chống lại nhau . Tất cả các nghĩa trang đấy đều được chăm sóc chu đáo , các vị lãnh đạo quốc gia vẫn đến thăm viếng , dân chúng vẫn mang hoa tới mà không cần chờ phải đến dịp lễ hội gì … Còn mỗi nước mình …

" Con ngủ đi con
Đứa con của mẹ da vàng
Ru con ru đạn nhuộm hồng vết thương .
Hai mươi năm đàn con đi lính
Đi rồi không về, đứa con da vàng cuả mẹ .
Ngủ đi con .
Ru con, ru đã hai lần
Ôi tấm thân này ngày xưa bé bỏng
Mẹ mang đầy bụng mẹ bồng trên tay ... "


Copy tiếp theo từ báo NgườiViệt một bài viết về cuộc hành trình của người con gái đi tìm cha … Không có dính dáng gì “ chính trị “ ở đây cả ! Chỉ còn lại … tình người !!!


31 năm sau, người lính ấy về với gia đình...


Nguyễn Thị Bích Thảo:

“Gia đình nhận giấy báo tử năm 1980, nhưng không biết ba được chôn ở đâu.”

“Ba cháu tên Nô. Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô.”

Trung Tá Lê Chu:

“Chính bác đã chôn ba cháu năm 1977, trên đồi Cây Khế, xã Việt Cường, thị xã Yên Bái, tỉnh Hoàng Liên Sơn.”

31 năm sau, người thiếu nữ ấy đã tìm lại được cha mình!

Cô không ôm choàng lấy cha, “cao lớn, ngăm đen,” như ký ức cô vẫn nhớ về ông.

Cô ôm lấy chiếc bình sứ, hình hoa sen, bên trong đựng tro cốt cha. Cuối cùng, từ Hoa Kỳ, cô đã tìm lại được cha mình mãi tận Hoàng Liên Sơn xa xôi.

Cô tìm lại cha trong một tình cờ của cuộc sống. Cô khóc: “Cuối cùng, cha đã về lại với chúng tôi!”

Texas, một ngày Mùa Xuân...

Người thiếu nữ ấy có tên Nguyễn Thị Bích Thảo. Cô nhớ như in một ngày cuối Tháng Ba, 2006. Từ Kansas, Thảo dắt hai con trai, 16 và 6 tuổi, về Arlington, Texas, thăm bà ngoại và gia đình người em gái. Sau khi thăm gia đình, Thảo chuẩn bị về lại Kansas. Tai nạn xe, Thảo phải đưa con trai đến một bác sĩ Việt Nam tại thành phố Arlington.

Trong lúc ngồi đợi tại phòng khám. Thảo lân la bắt chuyện cùng một người đàn ông “trạc tuổi cha mình,” đang đưa vợ đi khám bệnh.

Thảo không bao giờ nghĩ rằng câu chuyện bâng quơ ấy, cuối cùng, sẽ đóng lại nỗi dằn vặt trong lòng mình.

“Bác ở đây?”

“Cháu ở Kansas.”

“Cháu qua Mỹ năm 1993.”

“Dạ, trước đây ba cháu cũng ở trong quân đội.”

“Ba cháu cũng ở tù Hoàng Liên Sơn.”

“Gia đình nhận giấy báo tử năm 1980, nhưng không biết cha được chôn ở đâu.”

“Ba cháu tên là Nguyễn Văn Nô. Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô.”

Im lặng giây lát, người đàn ông đang ngồi trước mặt Thảo, điềm đạm: “Chính bác đã chôn ba cháu. Trên đồi Cây Khế, xã Việt Cường, thị xã Yên Bái, tỉnh Hoàng Liên Sơn.”

Thảo không tin hẳn. Làm sao có sự tình cờ như thế. Làm sao, trong cái phòng bác sĩ nhỏ bé của thành phố Arlington này, lại có một người khẳng định đã chôn cất cha mình trong một Mùa Ðông gần 30 năm trước.

Nhưng người đàn ông ấy khẳng định như vậy. Và ông vẽ vội một bản đồ chỉ đường đi đến đồi Cây Khế!

Kỷ vật người quá cố

Quả thật, có một ngọn đồi mang tên “Cây Khế” tại Hoàng Liên Sơn!

Từ Hoa Kỳ, Thảo gởi $500 cho người anh rể của chồng mình, đang sinh sống tại Cần Thơ. Người anh rể sẽ đi tìm ngôi mộ của “Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô, chôn trên đồi Cây Khế, xã Việt Cường, thị xã Yên Bái, tỉnh Hoàng Liên Sơn.”

“Mọi chuyện đều suông sẽ, chắc có cha phù hộ.” Thảo cho biết. Từ Cần Thơ, người anh rể đi Sài Gòn. Từ Sài Gòn, anh ra Hà Nội. Và từ Hà Nội, anh đi xe lửa lên Hoàng Liên Sơn. “Anh đến được ngay cái nhà vẽ trên giấy. Anh gặp chủ nhà, một người đàn ông tốt bụng, đã giữ gìn toàn bộ mồ mả của những tù nhân đã chết, được chôn tại đây.”

Một giờ sáng tại Hoa Kỳ, Thảo nhận điện thoại của người anh: “Ðã tìm được mộ cha!”

Thảo vẫn chưa tin. Không thể đơn giản như thế được; gần 30 năm rồi còn gì!

Dưới nấm mộ nông kia, vài mảnh xương của người quá cố được chôn cùng một đôi dép râu, một đôi dép nhựa vá chằng chịt bằng dây chì, một gà mên, muỗng, nĩa, dao, bàn chải đánh răng, chiếc lược, và ba cây viết.

Chắc hẳn người ta đã dùng đầu đinh để khắc dấu trên các vật dụng...

Trên chiếc muỗng có chữ N.

Trên cái nĩa có chữ V.

Trên con dao có chữ O.

N, V, O? Nguyễn Văn Nô?

Còn chiếc gà mên? Trên nắp gà mên, người quá cố khắc chữ N; và một chữ O bao quanh chữ N. Dưới đít gà mên, một chiếc bông mai và dòng chữ:

“3/5/1975 CT

26/6/76 YB - HLS”

Không còn nghi ngờ gì nữa! Ðúng là ba! Những ký hiệu ít ỏi ấy đã tiết lộ đầy đủ danh tánh và hành trình của người tù cải tạo.

“Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô, vào tù Cần Thơ ngày 3 Tháng Năm, 1975; chuyển sang trại thị xã Yên Bái, Hoàng Liên Sơn ngày 26 Tháng Sáu, 1976.”

Chỉ một dòng chữ ông không kịp ghi lại: Mùa Ðông năm 1977.

Mùa Ðông năm 1977, Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô qua đời sau một đêm đau đớn, trúng độc vì uống nước luộc sắn.

Người đàn ông vẽ bản đồ

Giọng nói nhỏ nhẹ, cực kỳ nhỏ nhẹ, ông Lê Chu cho biết ông và Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô “cùng ở trong đội trồng rau xanh” hồi còn ở Hoàng Liên Sơn. “Hồi đó đói lắm. Không có rau mà ăn, nên phải ăn sắn. Người tù phải lấy đọt sắn luộc lên ăn thay rau.”

Ông Chu kể rằng có một lần, tù chính trị luộc vỏ sắn cho heo ăn, mấy con heo lăn ra chết. Thế là cả đội bị quản giáo nghi làm... CIA. “Sắn có chất độc. Ăn ít thì không sao. Hôm ấy, anh Nô đã uống cả nước luộc sắn.” Khuya, trại nghe lục đục cả đêm. Một ai đó phải đi trạm xá.

Sáng hôm sau, ông Chu biết tin có 2 người đã chết tối hôm qua. Một trong hai người này là Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô.

Một ngày sau, ông Chu mang xác bạn đi chôn.

“Tôi không nhớ rõ ngày, chỉ nhớ lúc ấy lạnh lắm; chắc là Mùa Ðông. Mùa Ðông thì tù ăn sắn lưu niên.”

Ông Chu chôn bạn trên đồi Cây Khế, xã Việt Cường, thị xã Yên Bái, tỉnh Hoàng Liên Sơn.

Và ông nhớ như in những nấm mồ ấy, để rồi gần 30 năm sau, trên nước Mỹ gần 300 triệu người này, ông lại tình cờ gặp đúng con gái của người bạn xấu số kia.

“Về sau, trại cho được vài bao xi măng. Chúng tôi làm cho bạn tấm bia.”

Ông Chu, cựu trung tá, đã từng phục vụ tại Liên Ðoàn Truyền Tin Quân Ðoàn Bốn, tốt nghiệp khóa 3, Thủ Ðức, hiện sinh sống cùng vợ và bảy người con tại Arlington, Texas.

Ông đã về hưu, sau một thời gian làm nhiều nghề, kể cả nghề mộc.

Nơi an nghỉ cuối cùng...

Cứ nhắc đến cha, Thảo lại khóc. Thảo gặp cha lần cuối cùng vào năm 1975.

Cứ nhắc đến mẹ, Thảo lại khóc. Mẹ của Thảo đã “ở vậy từ ngày cha vào tù.” Mẹ Thảo ở góa, làm nghề may vá nuôi sáu người con; 5 gái, 1 trai.

Thảo khóc vì thương cha, và vì “được cha thương nhất trong tất cả anh chị em.”

“Ngày xưa, mỗi lần đi xa về, cha luôn có đồ chơi cho các con.” Thảo kể trong nước mắt.

Từ ngày vào tù, cha vẫn có đồ chơi cho con, cho mỗi đứa con.

Mỗi lần mẹ vào tù thăm, cha lại gởi về 6 con vật nặn bằng đất sét.

Phần Thảo là con vịt; một con vịt bằng đất sét.

Ngày xác định được mộ cha, cả nhà không biết đưa cốt đi đâu. “Chỉ còn vài khúc xương.” Ba chồng Thảo kiên quyết: “Phải đem cốt vô nhà. Ðể tôi rước anh xui vô nhà.”

Thảo chạy ra sau vườn chôm chôm, khóc rấm rức. “Ở nhà bảo đừng khóc. Khóc làm người quá cố không thanh thản.”

Gia đình mang cốt ông đi thiêu, để xin giấy phép sang Hoa Kỳ.

Thảo lại khóc: “Thiêu là chết thêm một lần nữa.”

Thảo nói trong nước mắt: “Em khóc vì gặp lại cha. Khóc mà mừng, đau mà vui.”

Thảo kể: “Bàn chải chôn theo cha mòn hết, chỉ còn mấy sợi. Trên mấy cây viết, cây nào cũng có chữ N.”

Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô chào đời năm 1937, tại Bạc Liêu.

Ông gia nhập quân đội. Học khóa 13, Võ Bị Quốc Gia Ðà Lạt. Sang Hoa Kỳ tu nghiệp từ năm 1956 đến 1959.

Ông lập gia đình năm 1962.

Năm 1975, ông vào tù và “ở lại đấy” cho đến 31 năm sau.

Bây giờ, cả gia đình đã đoàn tụ; tại Hoa Kỳ.

Thiếu Tá Nô sẽ bắt đầu lần an nghỉ cuối cùng; trong một chiếc bình sành hình hoa sen.

Thiếu Tá Nô sẽ an nghỉ vĩnh viễn tại chùa Liên Hoa, thành phố Arlington, Texas, nơi ông sẽ được nghe kinh kệ mỗi sáng, mỗi trưa, và mỗi chiều.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Tấm bia mộ cố Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô, đồi Cây Khế, xã Việt Cường, thị xã Yên Bái, tỉnh Hoàng Liên Sơn. (Hình: Nguyễn Thị Bích Thảo cung cấp) Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Bộ đồ dùng cá nhân, gồm muỗng, nĩa, và dao, khắc các chữ “N,” “V,” và “O,” là dấu hiệu khẳngđịnh danh tánh người quá cố
Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Chiếc gà mên được chôn theo người quá cố, trên nắp khắc chữ N và một chữ O bao quanh chữ N. Dưới đít gà mên, một chiếc bông mai và dòng chữ: “3/5/1975 CT, 26/6/76 YB - HLS.”
Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Hình chụp Thiếu tá Nguyễn Văn Nô khi còn tại ngũ
Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
Nguyễn Thị Bích Thảo, con gái “cưng” của cố Thiếu Tá Nguyễn Văn Nô, đang cầm trên tay chiếc bình sành đựng tro cốt của thân phụ. Hình chụp tại nhà Thảo, Wichita, Kansas