Thứ Hai, 16 tháng 6, 2008

Đi Nhà hàng Nhật.




" Nhìn mặt mà bắt hình dong " ( Tục ngữ Việt nam )


Một buổi chiều , sau khi xem phim từ Diamon Plaza ra thì gặp lúc trời mưa tầm tã . Bảo người bạn đi cùng : " Giờ mà chạy tới quán NGON thì ướt hết ! Hay tụi mình chạy lại lên lầu , vô nhà hàng Nhật thử xem ? " . Thực ra mấy lần tới đây, tớ đã luôn để ý tới nhà hàng này vì ở đó có các cô gái lễ tân ăn mặc rất thướt tha, đài các hay đứng buồn rầu nhìn đám người nhộn nhạo bên ngoài chen lấn, ồn ào đi xem phim . Hai đứa lại lóc cóc leo lên lại lầu 13 .
Photobucket Dinh Độc lập thấp thoáng qua làn mưa .

Khi mở cửa mời hai người vào , tớ đọc được thoáng ngỡ ngàng trong ánh mắt của cô bé lễ tân . Chắc cô ấy tưởng tụi nhà quê này đi ăn Pizza hay Fast food đây nhưng lầm chổ đây mà ! Tớ hùng dũng kẹp tay người bạn bước vào thì một người nam lật đật chạy ra chặn lại : " Dạ, thưa anh chị muốn gì ạ ? " Ơ, vào đây thì chỉ để để ăn chứ còn làm gì nữa ? Trả lời cộc lốc : " Tôi đói ! Muốn ăn ! " . " Dạ, anh chị dùng đồ Nhật hay Hàn quốc ạ ? " " Gì cũng ăn, đưa menu ra đây ! " Chả cho tớ kịp ngồi vào bàn , họ đã đưa ra hai cuốn menu . Vì vậy tớ phải đứng ở một kệ tương tự như quầy bar ở gần cửa ra vào để chọn món ! Xong rồi tớ tiến đến chổ mà tớ thích thì một cô gái lại ngăn lại : " Nơi này dành riêng cho món Nhật anh ạ ! " " Ơ, anh cũng gọi món Nhật mà ! " Cô bé có vẻ lúng túng : " Vâng, nhưng ... em mời anh chị đi theo em ! " Nhún vai đi theo cô qua một hành lang dài hun hút . Hơi bực nên tớ xẵng giọng : " Này, sợ bọn anh không đủ tiền hay sao thế ? Anh nói trước nhé , tiền anh hơi bị nhiều đấy !" " Dạ không, em có dám nghĩ như thế đâu ạ ! " Cô bé dẫn tới một sảnh rộng , không một người khách ( chổ lúc đầu bên kia có mấy người Nhật ngồi ) . Kiếm được một chổ ngồi rất lý tưởng , view đẹp: bưu điện Thành phố,Nhà thờ Đức bà , đại lộ Đồng khởi,dinh Độc lập ... như nằm gọn trong lòng bàn tay . Không gian trữ tình, chỉ hai đứa trong điệu nhạc êm dịu , nhìn qua cửa kính , màu gạch đỏ nhà thờ nhòe nhoẹt trong làn mưa như nhìn qua một giọt nước mắt . Đồ ăn được mang lên, rượu được rót ra nhưng tớ vẫn cảm nhận được chút gì miễn cưỡng mơ hồ trong cung cách của những người phục vụ . Vô tình một cách có chủ đích , tớ rút chiếc ví Samsonite vẫn đeo tòng teng giấu dưới áo , quẳng hờ hững lên mặt bàn . Đồ ăn ngon nhưng cái món cá hồi sống chấm mù tạt 30 USD một đĩa bé xíu như thế này thì bên kia tớ vẫn thường mua những con mấy kg , trời mùa đông -20 độ C mà vẫn còn sống giẫy đành đạch . Còn rượu sake SUISHIN uống gần hết chai 330 ml mà chả thấy chếnh choáng gì hết . Đặc biệt ngạc nhiên khi người phục vụ mang tới thêm một con cá biển hấp và bánh tôm và được giải thích là món ăn kèm với cá hồi sống . Đây là một khám phá mới lạ đối với tớ và món ăn kèm còn ngon hơn cả món chính , nhất là bánh tôm thì bánh tôm Hồ Tây nổi tiếng mà so với ở đây thì bánh Hồ Tây chả là thá gì cả !
Photobucket Nhà thờ Đức bà nhòe nhoẹt như nhìn qua một giọt nước mắt .

Ngồi lai rai mấy tiếng đồng hồ , đếm giọt mưa rơi qua của kính rồi cũng lúc phải ra về . Khi đem bill ra , tớ hất hàm hỏi muốn xài tiền gì ? Khi được biết là gì cũng được miễn là tiền , tớ đưa Visa Card ra . Rồi khi ra về , không quên kẹp lại tiền VND đủ số 10% trên hóa đơn tiền TIP như bên phương Tây vẫn làm ( tuy biết rằng ở Nhật không chấp nhận chuyện nhận tiền boa ).
Photobucket Món bánh tôm Nhật ngon tuyệt !!!

Và khi tớ cùng người bạn dắt tay nhau ngật ngưỡng ra về thì tất cả những người gặp trên lối từ bàn ăn ra cửa , từ người phục vụ , lễ tân , đầu bếp ... đến manager người Nhật đều gập mình cung kính khoanh tay chào .
Photobucket Sài gòn ướt sũng trong mưa

Ra ngoài tớ hỏi người bạn : " Em có cảm nhận được sự khác biệt trong cách đối xử trước và sau khi trả tiền không ? " Cô bạn gật đầu xác nhận điều này ! Nghỉ cho cùng thì cũng chả trách họ được vì hôm đó hai đứa ăn mặc rất phóng khoáng và bụi bặm . Tớ thì quần jean , áo pull muôn thuở với đôi dép lê quèn quẹt , một chân mang tất y tế ( vì vụ đụng xe hồi trước ) , một chân trần . Cô bạn thì quần lửng , áo hai dây , giày hiệu thật đấy nhưng ai mà có thể cúi xuống xem hiệu gì và bao nhiêu tiền ! Thế nên có lẽ họ đã sợ mấy đứa bụi đời này vào ăn xong rồi sẽ chây bữa vì không có tiền để trả nổi cho bữa ăn .
Thằng em ruột tớ một lần đã rơi vào tình trạng tương tự . Hồi đó nó ở tại khách sạn Sharaton , cùng đi ăn sáng tại lầu 23 cùng với con bé đồng nghiệp người Mỹ . Người phục vụ tiến tới lễ phép nói với cô bé kia bằng tiếng Anh : " Xin lỗi cô nhưng người đàn ông đi cùng cô sẽ phải trả tiền ! " Con bé Mỹ ngạc nhiên : " Tại sao ? " " Bởi vì chỉ những người ở khách sạn mới được dùng bửa sáng free ! " Thằng em tớ nóng mũi chen vào bằng tiếng Việt : " Bộ anh tưởng tôi không đủ tiền để ở đây sao ? " rồi quăng xoẹt cái thẻ từ chìa khóa lên mặt bàn . Người phục vụ cuống quít xin lỗi rồi lui ra .Khi kể lại chuyện này, nó còn lầm bầm văng tục : " Mịa, làm người Việt nhục thật , người Việt nó cũng còn khinh ! " Cách đây mấy hôm , một cô bạn từ Hà nội phone vào .Khi biết tớ đang đang shopping tại Parksion , cô cười : " Anh Misha ơi, anh hãy bằng lòng là anh có duyên đi chứ có đắp bao nhiêu quần áo lên anh cũng không khá thêm được đâu ! " Tớ trả lời : " Áo quần mua về anh sẽ không xé bảng giá đi mà cứ thế mà mặc để thiên hạ biết được " giá trị thật " của anh ! "
Nữ văn sĩ thời @ Từ Nữ triệu Vương có câu bất hũ : " Em có xinh không ? Em hơi bị xinh đấy ! " . Giờ tớ muốn bắt chước : " Anh có ngon không ? Anh hơi bị nhiều tiền đấy !!! "

12 nhận xét:

  1. Đúng là Cún già, vất vưởng mãi ở chỗ nào thế hả, cái điệu của Cún bọn nó còn tưởng cầm nón vào..... hé hé :D

    Trả lờiXóa
  2. Mịa..khoe hàng đây..hôm nay 0 giống như fong cách của Xuýt già thường thấy...mà cái bill công nhận là lem nhem thật..chắc anh chụp lại của bàn khác hả?:D

    Trả lờiXóa
  3. Mà anh xấu giai..ăn mặc lôi thôi lếch thếch chân cao chân thấp như thế nó nghi là fải rồi..cứ fải như em đây này..trong túi éo có tiền (hoặc éo có nhiều tiền) nhưng vẫn hoành tá tràng..bố thằng nào dám hỏi..Nói chung anh 0 có quan dạng như em..,em có quan dạng, lại đẹp chai fong độ nữa..người ta nhìn người ta muốn làm quen ngay..hehe
    À mà hôm trước em đọc được 1 bài truyện cười Brezhnev có kí tên anh đấy

    Trả lờiXóa
  4. Em biết bác đi ăn với ai rồi..Akira đúng 0?hehe

    Trả lờiXóa
  5. Tội cho cái thân già " nhăn nhúm tàn tạ " quá nhỉ , cái xứ VN này nó là vậy đấy bố già ạ ! Có nhiều tiền trong túi chưa chắc đã ngon àh nha , cứ phải là quần là áo lụa , giày bóng soi được cả răng , đầu tóc bóng bẩy cơ . Đảm bảo dù trong túi chỉ có vài xu các " ông , bà " cứ là cúi rạp mặt cắm xuống đất . Các em thì cứ " chân dài tới nách , đít cưỡi SH hay PS thử xem , ra đường khối anh " lọt tròng " ra ngoài dù không biết rằng xe ấy là xe thuê 50 ngìn 1 giờ , tối đến em là cave đấy !
    Cái XH VN bây giờ chỉ cần hình thức , miệng tép lặn tép lội thì có xuất thân từ bùn thì thiên hạ vẫn cứ cho mình sinh ra từ " dinh " cơ đấy ! Chuyện thường !!!

    Trả lờiXóa
  6. Anh Misha à, Hà thành mưa đang rơi rơi đấy,,, Buồn đến nao lòng. Đọc bài viết của anh kể chuyện đi chơi SG ngày mưa lại thấy nhớ SG quá cơ!!!
    Anh mượn lấy cái chổi bay ra HN mùa mưa. Anh cũng sẽ thấy có nhiều chuyện hay lắm đó.

    Trả lờiXóa
  7. Tại vì Misha nhìn mặt cù lần Nga ngố lai việt, với lại đi với gái chân ngắn, chứ mà đi với gái chân dài và xinh, anh có mặc quần đùi dép tông bọn nó vẫn nghĩ là đại gia.

    Trả lờiXóa
  8. Ek ek, bác ơi. Làm rì có món bánh tôm Hồ Tây nào ạ. Cái món bác ăn là món ăn truyền thống của Nhựt Bủn đấy. Tempura bác ạ.. :P

    Trả lờiXóa
  9. Chòai, Cún về VN khi nào mà Nhím em chả biết gì sất. Dịp đó Nhím em cũng đang lang thang ở Sài gòn, Parkson đấy, có khi dẫm chân Cún mà chả biết. khì khì... Uổng thật ! Không được "nếm" xem Cún "ngon" cỡ nào.

    Trả lờiXóa
  10. Một bữa của bác nuôi được cả nhà cháu trong 1 năm. Thảo nào... :)))))))))))))

    Trả lờiXóa
  11. ha ha ha ... Lâu kô vào blog lão này, hôm nay xin link anh Thái Phiên, tự dưng thấy nhắc miềng, miềng cảm động wa!

    Trả lờiXóa