Thứ Năm, 6 tháng 3, 2008

" Việt nam, trên đường chúng ta đi …"




( Hay tạp ghi trong một chuyến thăm quê )

1- “ Bâng khuâng chiều 30 …”

Không , chính xác hơn là 29 Tết .

Từ phi trừong, bắt taxi chạy thẳng về nhà , không báo cho ai biết cả . Con đường chỉ 50 km mà phải lết hơn 1,5 tiếng mới tới . Nhìn qua cửa xe , thiên hạ tất bật , hối hả phóng xe máy với những gói quà sặc sở, những cành mai vàng thắm đến chói chang …Ừ, Tết rồi đó nhưng sao mà lòng mình dửng dưng đến lạ kỳ …

Về đến nhà , ba má cũng không ngạc nhiên vì đã quá quen bởi những chuyến đi thường xuyên và đột ngột của ta rồi . Như có sự sắp đặt trước , nhà tập trung đầy đủ 3 thằng con từ 3 nước và cả thêm ông anh con nuôi của ba má nữa .

Ăn trưa xong, 4 anh em rủ nhau đi hớt tóc với ý nghĩ : “ Tết đến không có được bộ đồ mới thì cũng phải có được cái đầu mới “ . Thằng em VN đòi vô “ Hớt tóc Thanh nữ “, thằng từ Mỹ thì muốn “ Fashion “ , ông anh nuôi thì : “ Tao kiểu nào cũng chơi ! “ . Cuối cùng mọi người chấp nhận theo ý muốn của ta là đi hớt tóc “ bụi “ để tìm “ cảm giác lạ “ . Hớt tóc “ bụi “ cũng như ăn cơm “ bụi “ , tức là quán xập xệ ngoài vỉa hè chỉ với cái ghế và cái gương cùng bô đồ phụ tùng hành nghề . Chả hiểu vì “ bụi “ nên giá cả bình dân hay vì cuối năm khách đông nên phải ngồi chờ khá lâu mới hớt hết 4 cái đầu .

Hớt xong , thằng em VN cảnh báo : “ Giờ mà về nhà thế nào bà già cũng bắt đi quét dọn nhà cửa, lau chùi bàn thờ hay tuốt lá mai ! Chuồn tiếp đi ! “ . Ưu tiên cho nó chọn lộ trình và cũng như bao người đàn ông VN chân chính khác , nó chọn massage . Ừa thì đi , thân này còn không tiếc huống hồ gì mấy chuyện tiểu tiết ! Thằng từ Mỹ cứ nằng nặc đòi đi bằng xích lô để ngắm phố phường chứ không chịu đi taxi .Thế là 4 anh em chất lên một chiếc xích lô , thằng Mỹ sung sướng rống lên : “ Từ thành phố này Người đã ra đi …” , thằng VN lè nhè : “ 5 anh em trên một chiếc xe tăng …” Thiên hạ chạy xe qua cứ ngạc nhiên ngoái cổ nhìn lại mấy thằng khùng… Số xui là cuối năm nên các quán massage đóng cửa hết . Đi hoài mà không tìm được , ông đạp xích lô nhăn nhó : “ Thôi, mấy chú kêu xe khác đi , tui còn phải về nhà lo sắm đồ Tết ! “ Đành phải bắt một chiếc taxi trình bày hoàn cảnh , người lái xe nhăn răng cười : “ Khỏi lo đi, em dẫn tụi anh đến chổ này có từ A đến Z luôn ! “

Xe chạy ra ngoại ô , ghé vào một khu có cổng chào hoành tráng với logo : “ Trung tâm vui chơi , giải trí …” Khuôn viên rất rộng với hệ thống khách sạn, nhà hàng , hồ cá, cây cảnh … nhưng vắng như chùa Bà Đanh . 4 anh em lấy vé xong chui vào khu tắm hơi . Hồ tắm thì nước có váng trên mặt, dưới đáy phủ một lớp bụi , chắc cả tháng chưa thay nước . Khăn tắm thì đã ngã sang màu cháo lòng , nhiệt kế trong phòng xông hơi chỉ 80oC … Vậy nên cả bọn chả hứng thú gì , ngồi qua loa khoảng 10 phút rồi leo về phòng massage . Tớ nằm úp sập mặt xuống gối, vả lại đã bỏ kính ra rồi nên cũng chả biết hình dáng cô bé phục vụ mình ra sao nữa . Ậm ừ trả lời cho qua chuyện mấy câu hỏi “thường trực “ mà hầu như các cô massage bất cứ nơi đâu đều hỏi : “ Anh đi mấy người ? Anh có hay vô đây không ?... “ Một lúc sao cô bé béo một phát làm cho tớ phải nhỏm dựng lên, suýt nữa tuột khăn tắm đang choàng nguời xuống sàn : “ Anh ơi, phòng bên họ karaoke kìa ! “ Ngạc nhiên lắng tai nghe thấy tiếng cười khúc khích, thì thào của phòng thằng em kế bên . “ Karaoke anh há ? “ “ Hát hay không cưng ? Không hay là không trả tiền đâu nha ! “ “ Hay hay không còn tùy thuộc vào microphone nữa anh à ! “ Tiếng thằng em cười khùng khục rất đểu : “ Micro của anh luôn là hàng xịn rồi ! Mà gọi micro hổng đúng , phải là big toy mới chuẩn ! Ăn thua là ở em à ! “ Tiếng con gái kéo dài đong đưa : “ Đồ quỷ sứ nè ! “ Rồi một tiếng phát cái đét và tiếng thằng em la làng : “ Ui da, đau anh ! “ . Cô bé phòng tớ mời chào : “ Hát không anh ? “ Tớ thoái thác : “ Anh già rồi, hát hò gì nữa ! Đấm lưng cho anh đi ! “ Cô bé uể oải , vừa đưa tay che miệng ngáp , vừa trèo đứng lên lưng trần tớ , dậm bàn chân hộ pháp của dân Giao chỉ thình thịch làm tấm than gầy còm của tớ kêu răng rắc …

Lúc xuống dưới thanh toán tiền boa theo bill, thằng VN giật lấy coi rồi la toáng lên : “ Anh làm gì mà đến 100 ngàn lận ? “ “ Hổng làm gì cả , hoàn toàn lành mạnh ! “ “ Phá giá thế , chỉ 50 thôi ! “ “ Thế sao một lần ở SG tao đưa 50, con bé tầm quất bĩu môi : “ Thôi,anh đem về đưa chị mua kẹo cho mấy cháu ! “ Nó cằn nhằn : “ SG khác , nhà quê khác chứ ! “ rồi quay sang tiếp tục hạch sách thằng Mỹ : “ Còn mày làm gì mà 150 lận ! “ Thằng Mỹ xua tay : “ Thôi đi anh ơi, hổng được can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác ! “ Xong nó vươn vai khoan khoái ,ngoác miệng cười : “ Ôi đã quá , đi nhậu tiếp thôi ! “

Ừa thì nhậu , go ahead !!! Từ khách sạn , chỉ băng qua sân nhỏ , leo qua một cây cầu cong bắt chước dáng Thê Húc là tới Nhà hàng . Quán vắng tanh , chỉ có một bàn có đám khách Hàn quốc hay Đài loan gì đó . Mấy anh em ngồi trên hồ , phía dưới có dề lục bình dập dềnh hoa tím ngăn ngắt và những cọng hoa súng phớt hồng , cá đớp mồi tí tách gợn sóng …Lại mấy em mặt hoa da phấn chạy ra : “ Các anh dùng gì ạ ? Jonh xanh hay vàng ? Hay Henessy ? “ “ Thôi thôi, hương đồng gió nội thôi ! Mang SG đỏ ướp lạnh và đế Gò đen ra cho tụi anh ! “ Lúc thấy đặt món ăn toàn cá lóc nướng than , rau muống xào tỏi , hột vịt lộn… người phục vụ nhăn nhó : “ Dạ, mấy món này nhà hàng em hổng có ! “ Thằng Mỹ khoát tay : “ Hổng có thì chạy ra chợ mua về làm , tụi tui trả gấp đôi ! “

“ Nhưng Tết rồi anh, chợ hổng có mấy thứ này ! “ “Vậy thôi khỏi đi, mang mực nướng, khô bò,đậu phộng …ra đây ! Rồi lấy luôn dùm mấy cần câu và mồi ! “ Rồi 4 anh em ngồi khề khà vừa nốc bia, vừa ngồi bệt xuống sàn gỗ, chân đong đưa dưới nước và buông câu . Tự nhiên cũng có mấy em chạy lại rất tự nhiên ôm vai bá cổ giữa thiên thanh bạch nhật , vừa rót bia, lấy khăn lạnh lau mặt, lau mồm cho mấy thằng nhậu , vừa lanh chanh giành cần câu giật mỗi khi phao nhấp nháy … Em ngồi bên tì cằm vào vai tớ nũng nịu : “ Anh ơi, anh từ đâu về vậy hả anh ? “ “ Anh ở Tầm Vu em à ! Mới bán được mấy giạ lúa nên trốn vợ lên đây xả láng đó ! “ Em bĩu môi cong cớn : “ Xí, anh xạo quá hà ! “ “ Không tin em coi bộ đồ anh đang mặc mà coi ! “ Lúc đó tớ đang mặc cái quần lính của ông già rộng thùng thình, chiếc áo pull không cổ nhàu nát và với đôi dép Lào vẹt gót ,nứt nẻ vì năm tháng . Thế mà em nó cũng rât tinh : “ Hổng phải anh ở Tầm Vu. Dân nhà quê hổng ai xài nuớc hoa như anh ! “

Thằng Mỹ nằm xõng xoài trên sàn , giang 4 tay chân ra như con ếch mồm liến thoắng : “ Hêhêhê …ổng dân Tầm Vu thiệt đó cưng ơi ! “. Rồi nó một tay bịt mũi, một tay bóp cổ họng, giả bộ làm đàn vọng cổ và ê a 6 câu :

“ Nếu mai thất nghiệp anh về Tầm Vu anh cắm câu

Bắt con nhái bầu , móc ngay yết hầu

Chờ em đi tới anh thả câu

Nếu câu em được, em về làm dâu má anh …

Từng tửng tưng tưng, từng tửng tưng tưng …”

Cả bọn ngặt ngẽo cười . Một em khen : “ Viều Kiều mà còn biết ca vọng cổ, giỏi quá ta ! “

Thằng VN một tay cầm chai bia tu ừng ực , bọt dính cả vào bộ ria, tay kia vẫn tranh thủ bóp đùi cô bé ngồi cạnh , lè nhè : “ Việt minh , Việt Cộng , Việt kiều – Trong 3 Việt đó em yêu Việt nào ? “ Ông anh nuôi giờ cũng hùa vô : “ Ông già anh Việt minh, anh Việt Cộng , con anh Việt Kiều nè ! “ Cô bé ngồi cạnh vít ôm đầu ảnh xuống , hôn chùn chụt lên mái tóc đã điểm sương tuyết như đang âu yếm em bé , cười phe phé : “ Nhất muối tiêu , nhì Việt Kiều ! Anh là số dách ở đây rồi “

Trời xanh, gió mát, men bia lâng lâng, tiếng con gái ríu rít xung quanh … cảm giác nhẹ nhàng, nửa thực, nửa hư , bồng bềnh … Đang lúc phê thì điện thoại réo . Ông anh nuôi giơ tay lên miệng ra hiệu im lặng : “ Chết mẹ, mẫu hậu gọi ! “

“Dạ, anh em tụi con đang uống cà phê , nói chuyện dóc thôi! Dạ, tụi con về liền bây giờ ! “ Rồi ảnh khoát tay : “ Thôi, giải tán kẻo bà già đang ra lệnh truy nã kìa ! “

Mấy em chèo néo : “ Ngồi lại chút nữa đi mấy anh , cá mấy anh câu đang được nhà bếp làm kìa ! “ Kêu tính tiền thanh toán luôn cả những món ăn chưa được mang ra . Một em khiêu khích : “ Tưởng là bà xã gọi chứ làm gì mà sợ má quá vậy ? “ Thằng VN nham nhở : “ Anh về trình diện rồi quay lại ! Tối nay overnight nhá ? “ Cô bé cũng không vừa : “ Có dám không đó ! Khách sạn ngay đây nè, đi đâu cho xa ! “ Em ngồi cạnh tớ thì có vẻ bịn rịn : “ Em ở Sóc trăng, Tết nay phải ở lại đây một mình buồn quá ! Số phone của em đây, có rảnh thì kêu em đi cà phê với nhá ! “

Thế rồi các em cũng lưu luyến đưa ra tận taxi …

Trên xe, thằng Mỹ hát líu lo : “ Đi qua vùng cỏ non Ngỡ mùa xuân đang tới Bâng khuâng chiều 30 Tóc em xanh màu trời …” Thằng VN bình luận : “ Đảm bảo kêu mấy con nhỏ này qua đêm là tụi nó chịu liền ! “ Ông anh nuôi trầm tư : “ Cũng tội nghiệp tụi nó, Năm hết Tết đến mà phải xa nhà chỉ vì đồng tiền , miếng cơm , manh áo … “

Còn tớ, lơ đãng nhìn qua của kính xe … Cũng con đường đó, cũng những nhành mai vàng , những giàn bông giấy đỏ …Nhưng thiếu vắng …rất mơ hồ …

“ Bâng khuâng chiều 30 …” Ừa, buồn vui lẫn lộn ….

( Còn tiếp )

9 nhận xét:

  1. Khu vườn yên tĩnhlúc 17:14 6 tháng 3, 2008

    Viết hay, tả chân, mà hôm nay không thấy so sánh chân dài chân ngắn nhở :D

    Trả lờiXóa
  2. Kết nạp ngay người này vào Hội Nhà văn Việt Nam.

    Trả lờiXóa
  3. Công nhận bác Xuýt viết văn rất hay-dnưg mà ngoài đời nói chuyện chả hay tẹo nào, đấy là lời em Cún em vợ em nó bảo thế-em rất tiếc nhưng tóm lại là bác "trượt"chức em cọc chèo của em rồi,hehe

    Trả lờiXóa
  4. Em vừa bầu cho bác là người có nhiều bài viết về chuyện zai & zái có duyên nhất trong blog bác OnlyU -->bầu thế chắc là đúng nhẩy

    Trả lờiXóa
  5. Kết nạp vào hội văn nghệ xã ta.
    Viết hay tuy có vài tình tiết không chân thật

    Trả lờiXóa
  6. Tem!Hoá ra hôm đấy thuê em út gọi trêu em nhá

    Trả lờiXóa
  7. Chep chep, thich nhi? Hom nao di cau ca dan em theo voi :D

    Trả lờiXóa
  8. Hí hí, không biết là bác ở nước nào về nhẩy, sao lại có đoạn "nhà tập trung đầy đủ 3 thằng con từ 3 nước và cả thêm ông anh con nuôi của ba má nữa" rồi "thằng em ở VN". Thắc mắc lớn.

    Trả lờiXóa