Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Mùa thu Boston.




Sáng sớm thằng em dựng dậy để chạy ra phi trường. Thắc mắc : " Ủa, sao phone để báo thức lúc 7 giờ mà nó hổng reo nhỉ? ". Ngồi vặt vẹo ở sân bay, nhìn bảng thông báo thấy chuyến bay đi Boston lúc 9h45 AM mà đồng hồ mình đã hơn 10 giờ nhưng vẫn chưa được lên máy bay. Hỏi mấy lần thì đều được trả lời là cứ chờ tiếp. Lầm bầm chửi thầm : " Mịa cái tụi Delta này , bay trể mà không thèm báo hoặc một lời xin lỗi ! " Phone về cho cô em gái để than thở thì nó nói : " Hôm nay đổi giờ mùa đông, trể hơn 1 tiếng, em quên dặn anh ! " Ớ cả người ra : Hèn gì chuông báo thức của phone hổng reo và mình chửi oan tụi Hàng không Mỹ mất rồi !


Captured 2004-11-5 00015

Boston dưới cánh máy bay

Giật mình : mùa đông rồi cơ đấy ! Rồi Christmas sẽ kề bên và một Năm mới nữa sẽ lại đến. Rồi " ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại " với " chập chùng lau trắng trong tay ". Không hiểu tại sao lại có thể buồn vẩn vơ một khi vặn kim đồng hồ ngược lại một tiếng.`Và buồn chợt nhớ đến câu thơ : " Làm sao tìm được mùa đông? Chiều thu - cây cầu đã gãy..."
After party

" Chiều hôm nay lang thang trên đường
Nhớ nhớ,buồn buồn với chán chường... " ( Thu vàng- Cung Tiến )

Khi máy bay hạ độ cao , cả Boston phía dưới rực rỡ trong màu vàng lẫn đỏ của cây cỏ. Có một cô bé bạn vẫn luôn phone giục : " Anh về Bosston lẹ đi kẻo lá vàng rụng hết ! " Và giờ đây đã đến với xứ ấy , Massachusetts - cùng tên với một bài hát thuở nào. Trời đã lạnh, giữa trưa mà chỉ 44o F tức khoảng 6oC. Nhưng hình như màu thu vẫn còn đây với những con đường xao xác lá vàng bay. Chắc vì thế bên Mỹ người ta gọi màu thu là FALL chứ không phải là Autumn như ở châu Âu.

Mới 5 giờ chiều mà trời đã tối mịt. Đúng , đông đã về rồi tuy mùa thu vẫn đang còn níu kéo. Nhìn qua cửa sổ , ngắm lá rơi trên những con phố của Bosston xa lạ , bỗng nhớ về Hà nội đang ngập lụt với " cây cơm nguội vàng,cây bàng lá đỏ " , về Sài gòn nóng bức, nơi chẳng bao giờ có màu thu.Và cả những cánh rừng bạch dương Nga vàng rực rỡ trong " Mùa thu vàng " của Isaac Levitan...
November day in Boston

Từ cửa sổ nhìn ra

Thoáng rùng mình khi câu thơ cứ lẩn quẩn mãi trong tâm tưởng :
" Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa đông đang về!"
Không , mùa đông đã về thật rồi đó !

8 nhận xét:

  1. Cell phone “dỏm” nên không có tự đổi giờ đó!
    Nhớ lượm vài cái lá vàng ép khô đem về Cali! Hehehehehe (nghe ‘sến’ dễ sợ!)

    Trả lờiXóa
  2. Mịe, ông trời bất công, thằng ở nhà thì lội nước méo mặt lo lũ lụt...thằng bên Mẽo rung đùi ngắm lá vàng rơi và nhớ mùa đông,hehe

    Trả lờiXóa
  3. Mịe, ông trời bất công, thằng ở nhà thì lội nước méo mặt lo lũ lụt...thằng bên Mẽo rung đùi ngắm lá vàng rơi và nhớ mùa đông,hehe

    Trả lờiXóa
  4. Không thấy bóng dáng của gái mấy (...?), nên mùa thu Boston có vẻ lành và bình yên lạ anh nhỉ?

    Trả lờiXóa
  5. Cũng là mùa đông, nhưng hình như đâu phải "mùa đông" của riêng cậu?
    Vẫn là "vờ như" mà thôi.

    Trả lờiXóa
  6. Mới en chai trước thì hớn hở "còn dưới 21 tuổi", en chai này đã thở dài "chập chùng lau trắng". He he. Nước Mỹ làm người ta mau già nhỉ??? :D

    Trả lờiXóa
  7. Mới được cái entry "đàng wàng" tí nà anh Sweet Tear bị "phang" tới tấp roài, khó có đường "wàn lương" há há.

    Trả lờiXóa
  8. Dường như ai đi ngang cửa
    Hay là ngọn gió mải chơi
    Chút nắng thu vàng se nhẹ
    Chiều nay cũng bỏ ta rồi
    Làm sao về được mùa đông
    Mùa Thu cây cầu đã gãy
    Lá vàng chìm bến thời gian
    Đàn cá im lìm không quẫy
    Ừ thôi! Mình ra khép cửa
    Vờ như mùa đông đang về ...
    ...
    Không, nước lụt thì mần răng mà khép cửa chừ? Không vờ nữa, mùa đông và lũ lụt đến rồi. Sức ép của dòng chảy là ghê gớm. Loa đài chập chờn điện đóm tắt đỏ, loa báo động vang vang ù ù với cái tin rè rè Hà Nội đang ngập tràn trong nước...

    Trả lờiXóa