Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Từ "Ma chiến hữu" tới" Chú Mìn Phủ và tôi".




Chính vì sự im lặng và những động thái khó hiểu nếu không muốn nói là không khôn ngoan của chính quyền Việt nam nhân dịp 30 năm cuộc chiến Viêt-Trung đã khiến đại đa số người dân thắc mắc , hoài nghi, căm phẫn. Đó là một phản ứng hoàn toàn dễ hiểu theo logic : nếu nhớ lại rằng 30 năm trước tôi hy sinh vì tin theo lời của các người và bây giờ tôi đã hoàn toàn bị cố ý bỏ quên.

Trong lúc hệ thống media chính thống VN vì những lý do "tế nhị " đã phải im hơi , lặng tiếng thì người dân có thể tham khảo thông tin trên hệ thống truyền tin của nước ngoài . Và thế giới blog cũng là nơi chứa đựng khá đầy đủ những vấn đề mà người dân quan tâm.

Hiện tại mọi người đang bàn tán xôn xao về bản dịch từ tiếng Trung cuốn " Ma chiến hữu " cảu Mạc Ngôn do Nhà xuất bản Văn hóa phát hành. Nếu cứ tin vào những thông tin từ một blogger click herethì cuốn sách này đã ca ngợi " chủ nghĩa anh hùng cách mạng " của những người lính Trung quốc đã tham gia tấn công VN năm 1979. Thật ô nhục khi những người con VN hy sinh bị lẵng quên thì Nhà nước lại đi vinh danh những kẻ xâm lược . Nhưng một số thông tin phản hồi khác thì nhận xét cuốn sách này là thuộc loại " phản chiến " tố cáo sự tàn bạo,vô nghĩa của cuộc chiến và ví việc cho xuất bản cuốn sách này ở VN cũng tương tự như Mỹ cho in cuốn " Nỗi buồn chiến tranh " của Bảo Ninh. Thật sự tớ chưa được đọc sách cuốn sách này nên chưa dám đưa ra một kết luận hay bình luận gì hết! Tớ đã nhờ bạn bè ở VN tìm mua dùm cuốn sách này vì không dám đọc online . Sao không đọc onlie cho nó tiện ? Xin thưa vì online thì thông tin có thể edit lại theo chủ ý của chủ nhân website hay topic đó. Nếu cứ tin mù quáng vào online mà đưa ra những kết luận hồ đồ thì e có thể sau này " há miệng mắc quai ".

Rồi cũng từ sự kiện cuốn sách trên , lần theo các link blog , vô tình tớ đọc được thông tin này. Thật sự là vì không ở VN thường xuyên nên tớ không rõ lắm nhưng cũng có nghe loáng thoáng về một cuốn sách về sự kiện cuộc chiến Viêt - Trung do Nhà xuất bản Đà nẵng phát hành đã bị tịch thu. Hôm nay mới có dịp được đọc một truyện trong cuốn sách đó mà theo chủ nhân blog thì : "Chính vì truyện này, bọn tay sai Bắc Kinh tịch thu sách, đóng cửa Nhà xuất bản Đà nẵng ". Truyện ngắn này mang tên " Chú Mìn Phủ và tôi " của một tác giả Việt nam có tên là Vũ Ngọc Tiến được in trong cuốn " Rồng đá " do Nhà xuất bản Đà nẳng in ấn và lưu hành.

Đọc xong truyện ngắn đó ( nếu tin vào sự trung thực của bản online ) tớ có những cảm xúc rất phẫn nộ và kinh tởm. Và không hiểu sao những người biên tập nhà xuất bản có thể cho in truyện ngắn đó được? Hay vì tâm lý câu khách rẻ tiền , để thu hút khán giả nên phải theo style " cướp,giết,hiếp " như Báo công an ? Đáng buồn là những thông tin như vậy kiểu cô gái cắt cổ người tình trên Lexus, Vàng Anh bốc lữa trên sàn nhảy, em cầu thủ (này ) yêu cầu thủ kia ... bây giờ đầy rẫy trên báo chí Việt nam trong luc những vấn đề thời sự thiết thực lại bị giải thích là " nhạy cảm " để lảng tránh .

Trở lại chuyện ngắn " Chú Mìn Phủ và tôi " kia thì có thể ai đó cũng khoác cho nó cái danh hiệu mỹ miều : tố cáo sự tàn bạo của cuộc chiến. Nhưng sự tàn bạo ở đây xuyên suốt cuốn sách chỉ từ một phía : đó là Việt nam. Nếu sự tàn bạo của phía bên kia chỉ được phác lược sơ sài kiểu : "đạn pháo của đối phương bắn sang như vãi thóc, âm thanh chát chúa, khiến ngựa phá chuồng lồng lên tán lọan, hý vang trời đất trong sương mù dày đặc ' hay " những vụ thảm sát ghê rợn mà bọn "bành trướng" gây ra " ... thì tác giả lại khai thác triệt để những thú tính của phía Việt nam . Đó là : "nổ súng điên khùng vào đám dân lành đông như đàn kiến, chỉ có dao, gậy hoặc tay không mà thôi.", " chúng tôi buộc phải làm cái việc dã man, phóng lửa đốt nhà hết xóm này qua xóm khác. Chạy xa rồi, chúng tôi vẫn ngửi thấy mùi thịt người khét lẹt và tiếng trẻ con kêu khóc thảm thiết " ... Và ghê sợ hơn nữa : "Có dăm người dân quân địa phương ngồi quanh đống lửa uống rượu ngô và ba xác chết trần truồng, thi thể bầm dập nằm lăn lóc trên bãi cỏ, hai trai, một gái. Xác người con gái nằm ngửa, không bị đánh đập, nhưng hai đùi bị banh ra, cột chặt vào hai cái cọc được đóng sâu xuống đất, cửa mình vẫn còn củ sắn to bự cắm vào, máu lênh láng chảy ướt đầm mặt cỏ. Hai xác người đàn ông to vật vã, đầy những vết đánh thâm tím, bộ phận sinh dục bị cắt rời nguyên cả cụm, ném vào đống lửa, bốc lên mùi thịt nướng... Mùi thịt người và cái dương vật xém vàng, nứt vỡ, xèo xèo trong lửa làm tôi nôn ọe, ghê tởm đến cùng cực. " ,"Họ thay nhau hãm hiếp cô chưa đủ, sẵn có củ sắn mang theo, một gã thuận tay tống mạnh vào cửa mình còn đang ướt nhóet của cô cho hả giận rồi cả đám cười lên man rợ... "" những chàng lính trẻ miền xuôi không hiểu tiếng Mông, chưa từng bén hơi đàn bà, đang đổ xô ra nhìn ngắm tấm thân lõa lồ nõn nà của Thào A Máy đầy vẻ tò mò. Thậm chí họ còn vô ý thức, quờ tay sang bạn mình, nắm lấy con chim đang thượng tướng lên mà tán bậy. " .

Tớ không phải là nhà phê bình văn học và cũng chả có ý định hay nhiệm vụ thanh minh cho chính quyền . Nhưng nếu truyện ngắn kia núp dưới danh nghĩa tố cáo sự tàn bạo vô nghĩa của cuộc chiến nên được tôn dinh lên là tác phẩm " văn học " để được in thành sách phát hành toàn quốc thì thật là quá đáng . Không phải cứ đem sự thật trần trụi vào là trở thành " văn học " hết. Tớ cũng từng trải qua những cuộc chiến và biết sự thật có khi còn tàn khốc hơn những gì đã tả trong truyện ngắn đó. Tớ đã từng chứng kiến bọn bạn mình đem treo những sọ người (chả biết của quân Polpot hay người vô tội ) lên cây để làm bia tập bắn . Đã xem những tấm ảnh đen trắng mà ông già tớ thu được trong những trận đánh đồn Tây trong đó in cảnh thịt người bị lính Pháp xẻ ra treo ngoài chợ bắt người dân phải mua . Được nghe người quen bên lính CS kể hồi 72 , khi giải 6 người tù binh miền Nam qua sông Thạch hãn ( Quảng trị ) , một tù binh không chịu đi mà lại còn chửi : " Đ.má tụi Việt cộng !" nên kết quả cả 6 người bị xả súng bắn chết, nước cuốn xác trôi luôn. Đã nghe những người trong cuộc kể bạn bè mình cắt tai những xác lính miền Bắc phơi khô,xâu thành chuỗi đeo trên cổ như vật trang sức... Khi vào trận, nếu bạn vượt qua những giây phút sợ hãi ban đầu thì sau đó con người có cảm giác " say máu " - không phải chỉ vì lòng căm thù - mà còn vì quy luật sinh tồn và bị kích thích bởi mùi thuốc súng ,mùi máu ...

Quay lại truyện ngắn kia thì nếu phía Trung quốc xuất bản thì cũng dấy lên sự thù hận . Còn người Việt đọc thì cũng sẽ có cảm giác những người VN trong cuộc chiến kia đều là những con thú tàn bạo . Phải chăng chỉ có tác giả là người có lương tâm, có tinh thần "phản chiến" ? Tớ nghĩ đơn giản hơn nhiều : đây là sự câu khách bằng những sự kiện giật gân rẻ tiền . Nếu để tớ viết về những sự rùng rợn thì tớ có thể còn có thể viết dã man hơn nhiều mà chả cần sự tưởng tượng. Nhưng nếu viết blog cho vui thì còn có thể chấp nhận được chứ in thành sách để bán lấy tiền và cho nổi danh thì ... Thế mà Nhà xuất bản Đà nẳng vẫn cho in ấn được mới tài ! click here

Như đã nói ở trên, chính vì sự im lặng và bịt miệng báo chí nên chính quyền Việt nam đã nhường sân lại cho những người mang danh " yêu nước " múa may quay cuồng. Họ không làm gì được hơn ngoài sự kích động sự thù hận - những người mà hầu như chả biết chiến tranh là gì nhưng rất thích xúi cho thiên hạ đánh nhau . Đây là một hành động chủ ý và thu được những kết quả theo ý muốn . Đó là sự thù hận cực đoan, căm phẫn mù quáng ... đối với những vấn đề lịch sử của một phần quần chúng có tấm lòng yêu nước thật sự.

P.S. Tớ xin nhắc lại là tớ bình luận truyện ngắn kia theo bản online từ một blog. Đây chỉ là 1 " giả sử " nếu bản in truyện ngắn kia thật sự là như vậy. Nhưng thật sự tớ vẫn hy vọng là tớ lầm !

14 nhận xét:

  1. kể tiêp chuyên đi đánh nhau đi nhá!

    Trả lờiXóa
  2. Ủng hộ Nhà XB Đà Nẵng đi tiên phong, bôi cứt vào mặt, bán danh dự, bán máu lấy mấy đồng bạc lẻ

    Trả lờiXóa
  3. Mạc Ngôn là 1 tác giả nổi tiếng ở VN, em rất thích tác phẩm "báu vật của đời". Anh có thể đọc trên mạng tác phẩm này. Đại khái là truyện này cho rằng: báu vật tuyệt vời nhất trên đời là cặp vú đàn bà. Do u agree wih him? Hehe
    Còn về " Ma chiến hào" em nghĩ, văn chương rất đa chiều, thế mới là văn chương, ai thích bóp nó, nhào nó, nặn náo, nắn nó, liếm nó, mút nó, cắn nó...thế nào thì cũng ok!
    Chỉ có điều, một người em khá tôn trọng nhưng mà kắn nó tởm quả, toe toét cả máu me ra đấy. Hehe

    Trả lờiXóa
  4. Mạc Ngôn là 1 tác giả nổi tiếng ở VN, em rất thích tác phẩm "báu vật của đời". Anh có thể đọc trên mạng tác phẩm này. Đại khái là truyện này cho rằng: báu vật tuyệt vời nhất trên đời là cặp vú đàn bà. Do u agree wih him? Hehe
    Còn về " Ma chiến hào" em nghĩ, văn chương rất đa chiều, thế mới là văn chương, ai thích bóp nó, nhào nó, nặn náo, nắn nó, liếm nó, mút nó, cắn nó...thế nào thì cũng ok!
    Chỉ có điều, một người em khá tôn trọng nhưng mà kắn nó tởm quả, toe toét cả máu me ra đấy. Hehe

    Trả lờiXóa
  5. Suýt già cũng mượn chuyện xuất bản sách để xúi người ta chửi nhau (1 cách 0 cố ý) Đả đảo Xuýt già

    Trả lờiXóa
  6. Nhiều điều không thể tưởng tượng được!

    Trả lờiXóa
  7. Em nói rồi, đừng có sa lầy vào chính trị chính em nhé. Đã gọi là lịch sử ngàn năm thì nói đến bao giờ mới hết và có ai dám nói mình biết chính xác câu chuyện của lịch sử!
    Thui anh chuyển đề tài cho em nhờ, anh ơi 60 năm cuộc đời, anh phung phí đoạn cuối chi nữa!???

    Trả lờiXóa
  8. Vì vậy, chúng ta cổ vũ cho tự do báo chí và quyền được tự do thông tin tại VN - Vì chỉ có tự do báo chí và tiếp cận thông tin thì VN mới tiến bộ được...

    Trả lờiXóa
  9. Đề nghị đ/c Xuýt quay lại chủ đề Gái

    Trả lờiXóa
  10. Đồng ý với Cún.
    * Ma chiến Hữu: Ẩn sau câu chuyện là sự tiếc nuối cho sự đỏ máu của lính Tàu (mà không nô dịch được VN)
    * Chú Mìn Phủ và tôi: bôi bác bằng cách mô tả thiên lệch sự tàn bạo từ phía lính VN. Nên nhớ khi quân Tàu tràn sang cũng thực hiện phương châm: giết sạch, đốt sạch, phá sạch. Năm 1979 TQ vẫn còn ảnh hưởng nặng của sự tàn bạo trong "cách mạng văn hoá", là kẻ đứng đằng sau giật dây cho Pol pot tạo nên thảm cảnh diệt chủng ở CPC và tấn công, giết dân VN ở Tây Nam VN. Lấy cớ phản chiến cho nó thời thượng mà thôi. Phản chiến cũng không thể vu vơ được. Nó giống như chuyện thằng ăn cướp vào nhà mình, định giết mình. Mình đánh lại. Sau đó tác giả lên giọng dạy đời bảo mình rằng đánh nhau là xấu lắm. Ngoài ra nhiều chi tiết là khiên cưỡng (chim thằng nào cũng như của ngựa cả!, dân quân người thiểu số mà cũng làm "tổ trinh sát ngoại tuyến, thường xuyên thâm nhập sang bên kia biên giới, dò xét tình hình quân địch" là ít có khả năng). Có cảm tưởng viết thế để câu khách mà thôi. Không biết tác giả có viết theo đơn đặt hàng của Tàu không, chứ cái cách đưa ra hình ảnh 3 thám báo Tàu bị giết dã man, còn 3 trinh sát VN thì ân hận, day dứt chỉ nhằm tạo ra ấn tượng tốt cho sự xâm lược của Tàu mà thôi. Rồi thì việc đưa câu chuyện lồng vào khung cảnh người Mông (sống ở cả 2 phía) với những hình ảnh tàn bạo của người Mông phía VN (sang TQ đốt nhà, giết người, hãm hiếp và giết tù binh người Mông một cách man rợ) không biết có phải nhằm kích động người thiểu số ở vùng biên giới hay không nữa.

    Trả lờiXóa
  11. Dịch và xuất bản cuốn sách này là một "chủ trương lớn" của Đảng ta và Nhà nước TQ- trích lời anh ba cọp.

    Trả lờiXóa
  12. vẫn có nhiều người nói: đừng a-dua theo phong trào, chỉ nhìn "hình thức" mà ko biết được tận cùng "nội dung" của cuốn sách àm đi chỉ trích cuốn sách. NHƯNG xét cho cùng "hình thức" ko được xa rời "nội dung", ca ngợi chiến tranh Biên Giới đã là 1 điều XÚC PHẠM đến linh hồn của những người con Đất Việt. Chẳng cần biết ý nghĩa xâu xa của "nó". Dù cho đứng trên khía cạnh nào đi nữa thì Ma Chiến Hữu vẫn ko nên có mặt ở Việt Nam!
    P/S: Có mấy ai biết Càn Long đã từng đánh Việt Nam, hay chỉ biết Càn Long là 1 ông vua phong lưu, đa tài mà VTV cứ công chiếu cho chúng ta xem???

    Trả lờiXóa
  13. Cuộc chiến Trung - Việt 1979, đề tài bị cấm, nhưng được dịch ra để bán.

    Trả lờiXóa
  14. ☆ bulF - yoUng - Cute - Kind ღlúc 03:43 2 tháng 3, 2009

    Em ko phai la nha phe binh van hoc, cung cha major ve van chuong hay ngon.
    Nhung em thich doc sach.
    Em khong biet tu bao gio, nguoi ta co the ra nhung cuon sach ma tung cau tung chu lam nguoi doc thay tom lom nhu the.
    Con ve Mac Ngon hay 1 so tac gia van hoc hien nay, ho dang khai thac 1 so khia canh qua tran trui. Khong phai cu viet ve sex, ve co the nguoi tuc la gioi hon nguoi khac, co tam nhin thoang hon nguoi khac.
    Tang anh/chi may cau tho cua Luu Quang Vu:
    Cuốn sách tôi nhặt được trên đường
    Xếp bằng những trang của nhiều cuốn sách
    Mở đầu là một chuyện tình
    Đôi trai gái dưới vầng trăng tiễn biệt
    Tiếp ngay sang đoạn kết om sòm
    Vụ tranh gia tài quanh một hiệu buôn
    Chương hồi kí chiến tranh
    Của vị tướng già ở phòng tuyến Cuốc
    Chen vào mấy trang dạy nghề nấu bếp
    Đoạn chạy trốn của tên gián điệp
    Ai giết bà già chưa kịp biết
    Sách đã kể về sa mạc Gô-bi
    Phu nhân đa tình đang độc thoại lâm ly
    Bỗng chằng chịt vài chương số học
    Đoạn lý thuyết cao siêu của nhà triết học
    Bỗng ngu si lời gã lái bò
    Tôi đọc hoài không thể đoán ra
    Nghĩa lý sao, tại đâu lại thế
    Do ở thợ in cẩu thả
    Hay anh đóng sách điên rồ
    Chuyện hai người cách xa
    Chắc rồi sau gặp gỡ
    Em có đọc, em ơi đừng buồn sợ
    Thật ra sách trên đời
    Có phải trái đầu đuôi
    Tất cả rối bời
    Là do người ta lầm lẫn.

    Trả lờiXóa